Binh lính nói đến đây trở nên kích động, hắn ta biết Nguyên soái vẫn luôn tìm kiếm giống cái nhỏ này, nếu hắn ta bắt Tɧẩʍ ɖυyệt Dư về, nhất định có thể nhận được phần thưởng.
Hệ thống kêu to: [Ký chủ, xong rồi, cô bị người ta phát hiện rồi, cô không thoát được đâu!]
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư cũng cứng đờ người, cô đang suy nghĩ trong cái thế giới thú nhân lấy cấp bậc đè chết người này, cô là một giống cái yếu đuối nên làm thế nào để thoát thân.
Nhưng nhìn thế nào, tình hình hiện tại cũng không tốt!
Cô không muốn bị bắt về tiếp tục làm đồ chơi cho mấy tên biếи ŧɦái kia!
Ngay lúc này, con sói xám Tɧẩʍ ɖυyệt Dư ôm trong ngực bắt đầu giãy giụa kịch liệt, sức lực của cậu rất lớn, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư không ôm nổi!
Rất nhanh, sói xám như tia chớp lao đến tấn công tên lính giống đực kia!
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư gần như không thấy rõ cậu ra tay như thế nào, đã thấy cậu quật ngã tên lính, một nhát cắn đứt cổ hắn ta.
Tên lính nhìn Lục Khả Vô, hoảng sợ trợn to mắt, hắn ta há miệng muốn nói gì đó, chỉ có thể phát ra âm thanh vô nghĩa.
Đáy mắt sói xám lộ ra ánh sáng dữ tợn, cậu quay đầu nhìn chằm chằm Tɧẩʍ ɖυyệt Dư.
[Trời ơi!] Hệ thống kêu lớn: [Ký chủ, người tiếp theo cậu ta muốn gϊếŧ không phải là cô đấy chứ?!]
[Cô và cậu ta đối đầu hoàn toàn không có khả năng thắng!]
Thấy một màn máu me đầm đìa như vậy, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư lúc này cũng có chút căng thẳng nắm chặt ngón tay.
Nhưng cô vẫn ngồi xổm xuống, thử thăm dò đưa tay về phía Lục Khả Vô: “Được rồi, không sao rồi, chúng ta đi thôi.”
Lục Khả Vô phát ra tiếng gầm gừ, nhưng cậu vẫn rất thành thật đi tới, dùng đầu cọ vào ngón tay Tɧẩʍ ɖυyệt Dư.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư hiểu ý, lập tức dẫn cậu thừa dịp hỗn loạn chạy ra ngoài.
May mắn tình hình bây giờ nguy cấp, phần lớn binh lính đều đã đi nơi khác, vị trí l*иg giam này lại khá hẻo lánh, không có ai chú ý đến cô.
Cho dù có vài tên giống đực phát hiện không đúng muốn tới bắt cô, cũng đều bị Lục Khả Vô giải quyết!
Nhìn thấy động tác Lục Khả Vô gϊếŧ những giống đực khác rất dứt khoát, thậm chí có những giống đực đã hóa thành hình thú hoặc nửa hình thú cũng không phải đối thủ của Lục Khả Vô, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư mới biết cậu cho dù ở trạng thái hóa thú thực lực cũng rất mạnh.
Nhưng mấy người Tư Dạ Lẫm vẫn quá mức biếи ŧɦái.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư vừa chạy vừa cúi đầu, nhìn về phía con sói xám vẫn luôn im lặng đi theo sau mình.
Giờ phút này con sói xám kia khi bắt gặp ánh mắt của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, lập tức trợn mắt, dường như đang ghét bỏ sự vô dụng của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư.
[Không ngờ tên này biến thành thú rồi còn rất kiêu ngạo.] Hệ thống thấy thú vị.
“Ừ, chỉ cần cậu ấy không cắn tôi là tốt rồi.” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư mở miệng.
Tuy hiện giờ Lục Khả Vô nhìn không có dấu hiệu muốn làm hại cô, nhưng lực tấn công của cậu thực sự rất lợi hại.
Chỉ cần cậu muốn, thậm chí cậu có thể cắn chết Tɧẩʍ ɖυyệt Dư, giống như cắn chết những giống đực kia.
Hệ thống lại bắt đầu lo lắng: [Kí chủ, tôi hiện tại cảm thấy Lục Khả Vô tạo thành uy hϊếp với cô, thậm chí còn vượt qua mấy người kia.]
[Mấy người kia có thể chỉ là muốn cô sinh con, tuy sở thích có hơi biếи ŧɦái, nhưng cô chết chậm.]
[Nhưng người bên cạnh cô là thực sự có thể lấy mạng cô!]
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nhẹ nhàng xoa đầu Lục Khả Vô, nhỏ giọng nói với cậu: “Yên tâm, sau này tôi sẽ giúp cậu khôi phục.”