“Thôi, tao vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn.” Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nói xong liền định đứng dậy.
Dù sao bây giờ trời tối, cô còn có thể lợi dụng bóng đêm để chạy trốn, nếu trời sáng thì phiền phức to.
“Ọt ọt...”
Đúng lúc này, bụng của Tɧẩʍ ɖυyệt Dư lại réo lên một tiếng.
Mấy luồng sáng từ đèn pin đồng loạt chiếu về phía này, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư biến sắc!
“Không thể nào, đúng là sợ cái gì cái đó đến!”
Nếu thực lực đối đầu, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư vốn dĩ không có sức phản kháng, cô lập tức dùng hết tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay để chạy xuống.
Nhưng ngay lúc này trước mắt là một con dốc, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư vội vàng bước hụt, cả người lập tức lăn nhanh xuống dưới!
“Âm thanh gì vậy?” Mấy tên lính giống đực nghi ngờ nhìn về phía này.
“Rất có thể là giống cái kia, mau đến xem.”
Vài tên lính nhanh chóng tìm kiếm về phía này.
Trong nháy mắt khi ánh đèn pin chiếu tới, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư lập tức nín thở, lúc này cô đã chắc chắn những người này chính là đến bắt cô trở về!
Tuyệt đối không thể rơi vào tay bọn họ!
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư hoảng loạn túm lấy một rễ cây lớn, giữa rễ cây và đất có một khoảng trống.
Cô không màng đến bùn đất bên trong, lập tức chui vào trước khi ánh đèn pin chiếu tới.
Có tiếng bước chân dần dần đến gần, may mắn là mấy tên lính kia đều không chú ý đến sự khác thường bên này, nhưng bọn họ đều men theo âm thanh mà tiến lại gần.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
“Kỳ lạ, rõ ràng vừa nãy còn nghe thấy tiếng động ở đây, người đâu rồi?”
“Có thể là mèo hoang cũng không biết chừng.”
“Không rõ, tìm kỹ hơn xem.”
Khi tiếng bước chân đến gần, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư liều mạng nhét mình vào sâu hơn trong khoảng trống, nhưng nếu có người ngồi xổm xuống nhìn kỹ, vẫn có thể phát hiện ra cô.
Rất nhanh, mấy người đã đến trước mặt, tim Tɧẩʍ ɖυyệt Dư như nhảy lên cổ họng.
Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ nếu bị phát hiện, cô phải làm sao để thoát thân.
Nhưng may mắn là mấy tên lính kia không kiểm tra kỹ mà cứ như vậy đi qua bên cạnh cô.
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng nói chuyện của mấy người vẫn tiếp tục: “Nhưng mà hoàng thái tử điện hạ đã nói, nếu lần này chúng ta không bắt được giống cái kia, cô ta cũng không chịu trở về thì chiều mai sẽ xử tử thị vệ Lục Khả Vô của cô ta trước mặt mọi người!”
“Chậc chậc, đúng là một người trung thành, thật đáng tiếc.”
“Tôi nghe nói Lục Khả Vô vì tâm trạng dao động quá lớn và bị thương, giá trị mất kiểm soát đã lên đến 80, bây giờ đã mất hết lý trí biến thành hình thú rồi.”
“Chỉ có giống cái cấp C trở lên mới có thể trấn an cứu cậu ta, nhưng trong đội vốn dĩ không có giống cái, e rằng cậu ta chỉ có thể hóa thú chờ chết.”
“Dù sao cậu ta cũng phải chết, nói như vậy hình thú của cậu ta bị xử tử, chắc cũng không đau đớn lắm đâu.”
Bóng dáng của mấy người cùng với tiếng bước chân càng lúc càng xa, Tɧẩʍ ɖυyệt Dư may mắn không bị phát hiện, nhưng tâm trạng của cô lại không hề tốt.
“Tư Dạ Lẫm, tên khốn kiếp nhà anh, bây giờ lại giở thủ đoạn dùng Lục Khả Vô để uy hϊếp tôi sao?”
Tɧẩʍ ɖυyệt Dư nghiến răng nói, rõ ràng là đang rất tức giận.
[Tư Dạ Lẫm từ trước đến nay luôn là một kẻ không từ thủ đoạn, hắn làm ra chuyện như vậy cũng không có gì lạ.] Hệ thống trả lời.
[Nhưng mà theo kiểm tra của hệ thống, Lục Khả Vô quả thực là mục tiêu dễ công lược nhất trong số các mục tiêu.]
[Ký chủ, cô muốn... từ bỏ cậu ấy sao?]
Hệ thống nói câu đó xong thì im lặng chờ Tɧẩʍ ɖυyệt Dư trả lời.