Hệ Thống Trù Thần

Chương 15: Nhiệm Vụ Nguyên Hương Vô Cực

Sáng hôm sau, khi Lạc Nhật vừa mới mở quán, đã có một đám đông khách hàng đặc biệt tụ tập ở trước cửa, bao gồm cả tu sĩ và những yêu thú hiếu kỳ, hít hà mùi thơm từ tối hôm trước còn phảng phất. Bên trong quán, Lạc Nhật đang chuẩn bị sắp xếp mọi thứ gọn gàng để sẵn sàng cho ngày mới. Anh không khỏi cười mỉm khi thấy quán ăn của mình đã bắt đầu có chút danh tiếng.

Nhưng khi vừa định bắt tay vào công việc, giọng lạnh lùng của hệ thống vang lên, cắt ngang suy nghĩ của anh:

[Hệ Thống Trù Thần]: “Thông báo! Chủ nhân, nhiệm vụ mới đã được kích hoạt: "Tạo ra món ăn kết hợp linh dược và thảo mộc cổ đại cho linh thú cấp cao!""

Lạc Nhật suýt nữa làm rơi cái muỗng trên tay. Anh ngạc nhiên lẩm bẩm, “Linh thú cấp cao? Thảo mộc cổ đại? Ngươi đang đùa với ta sao?”

[Hệ Thống Trù Thần]: “Đây là nhiệm vụ chính tuyến cấp độ nâng cao, yêu cầu chủ nhân nâng cao tay nghề và khai thác tiềm năng bản thân. Phần thưởng sẽ là kỹ năng ‘Nguyên Hương Vô Cực’ - cho phép chủ nhân điều chỉnh hương vị hoàn mỹ và tạo ra mùi hương có thể làm cho yêu thú đắm say.”

Lạc Nhật nhíu mày, vẻ mặt vừa bực bội vừa tò mò. “Nghe hấp dẫn đấy, nhưng ngươi có biết khó khăn thế nào để kiếm được thảo mộc cổ đại không? Lần trước chỉ để tìm nguyên liệu cho một món đơn giản mà ta phải lên núi xuống biển, băng qua rừng rậm! Lần này chẳng lẽ muốn ta đi tới tận rừng sâu núi thẳm?”

[Hệ Thống Trù Thần]: “Chủ nhân yên tâm, hệ thống đã phân tích khả năng thành công của nhiệm vụ này. Khả năng hoàn thành là... 5%.”

Lạc Nhật lập tức thở dài chán nản. “Năm phần trăm? Ý ngươi là muốn ta đi làm chuyện không tưởng? Có bao giờ ngươi cho nhiệm vụ dễ dàng hơn không?”

[Hệ Thống Trù Thần]: “Nhiệm vụ của hệ thống không phải là để dễ dàng. Nếu dễ, ai cũng có thể trở thành Trù Thần.”

Lạc Nhật nhìn hệ thống bằng ánh mắt đầy ngao ngán. “Được rồi, được rồi, vậy ít nhất ngươi có thể chỉ cho ta thảo mộc đó ở đâu không?”

[Hệ Thống Trù Thần]: “Thảo mộc cổ đại chỉ xuất hiện ở khu vực "Vực Sương Mù Vĩnh Cửu" vào thời điểm mặt trăng chuyển màu đỏ. Chủ nhân sẽ cần phải vượt qua thử thách của yêu thú bảo vệ và tránh được những cạm bẫy tự nhiên.”

Lạc Nhật bật cười mỉa mai, lẩm bẩm, “À, thử thách của yêu thú và cạm bẫy. Nghe đúng là dễ như đi chợ…”

[Hệ Thống Trù Thần]: “Chủ nhân đừng lo. Với năng lực hiện tại và kỹ năng điều phối hương vị, chỉ cần chủ nhân không… chết, thì sẽ sớm hoàn thành nhiệm vụ.”

Lạc Nhật không nén được một cái lườm bực dọc. “Cảm ơn, ngươi an ủi rất tốt đấy! Không chết? Ta rất cần một lời cổ vũ cụ thể hơn, kiểu như ‘Chủ nhân chắc chắn thành công’ chẳng hạn!”

[Hệ Thống Trù Thần]: “Hệ thống không được lập trình để nói dối.”

Cảm thấy tranh cãi với hệ thống chỉ làm mình thêm đau đầu, Lạc Nhật quyết định bỏ qua. “Được rồi, ta sẽ làm. Nhưng ít nhất là chuẩn bị giúp ta một ít thông tin chi tiết đi!”

Ngay lúc đó, cửa quán lại kẽo kẹt mở ra. Một vị khách kỳ lạ xuất hiện, mặc bộ áo chùng đen với gương mặt khuất sau lớp vải che, chỉ để lộ đôi mắt sáng. Hắn nhìn quanh một lượt rồi ngồi xuống bàn, vẫy tay gọi Lạc Nhật.

Anh tiến tới, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. “Chào ngài, hôm nay ngài muốn dùng món gì?”

Vị khách hạ giọng, giọng trầm đầy thần bí. “Ta nghe nói ngươi có món ăn đặc biệt giúp hồi phục linh lực ngay lập tức?”

Lạc Nhật nở một nụ cười chuyên nghiệp. “Đúng vậy, quán chúng tôi chuyên phục vụ các món hồi phục, đặc biệt là cho các vị tu sĩ và yêu thú.”

“Rất tốt,” vị khách nói. “Ta vừa trải qua một trận chiến với một yêu thú cường đại, linh lực gần cạn kiệt. Ngươi có thể làm món gì đó giúp ta hồi phục nhanh chóng không?”

Nhớ tới công thức “Đan Dược Ẩm Thực” mới nhận, Lạc Nhật nảy ra ý tưởng. “Tôi có một món canh thảo dược đặc biệt, vừa giúp hồi phục linh lực vừa làm thanh lọc cơ thể. Ngài chỉ cần chờ một chút, tôi sẽ bắt đầu ngay.”

Anh quay lại bếp, tự tin chuẩn bị nguyên liệu để thử nghiệm công thức mới. Anh cẩn thận bỏ từng loại thảo mộc vào nồi, vừa làm vừa thì thầm nhắc nhở bản thân không được để xảy ra sai sót nào.

[Hệ Thống Trù Thần]: “Lưu ý, chủ nhân cần thêm gia vị Lục Hương Thảo và một giọt Tinh Linh Mộc để tối ưu hóa hiệu quả hồi phục.”

Lạc Nhật nhíu mày. “Lục Hương Thảo thì ta có, nhưng Tinh Linh Mộc… ngươi nghĩ ta lấy đâu ra cái đó chứ? Loại nguyên liệu này phải mất cả tháng mới tìm được một giọt!”

[Hệ Thống Trù Thần]: “Không có Tinh Linh Mộc, khả năng hồi phục giảm 30%. Hệ thống khuyến cáo chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ để nhận Tinh Linh Mộc từ phần thưởng.”

Lạc Nhật lẩm bẩm, “Ngươi nghĩ mọi thứ đều đơn giản thế sao? Không có Tinh Linh Mộc, đành phải tạm thay bằng Tử Ngọc Hoa vậy…”

Dù có chút thất vọng vì không có nguyên liệu hoàn hảo, anh vẫn nấu ăn với tất cả tâm huyết. Món canh dần chuyển màu vàng óng ánh, tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Anh nhẹ nhàng múc từng muỗng canh vào bát, thêm chút gia vị cuối cùng rồi bưng ra cho vị khách.

Vị khách nâng bát canh lên, ngửi một chút rồi uống thử. Đôi mắt hắn thoáng lóe lên, vẻ hài lòng hiện rõ trên gương mặt. “Hương vị thật tuyệt. Ta có thể cảm thấy linh lực bắt đầu hồi phục ngay lập tức. Ngươi đúng là không tầm thường.”

Lạc Nhật cười nhẹ, cảm thấy có chút tự hào. “Rất vui vì ngài hài lòng. Đây chỉ là món đơn giản, nếu có cơ hội, tôi sẽ chuẩn bị món tốt hơn cho ngài.”

Khi vị khách rời đi, hệ thống lại vang lên:

[Hệ Thống Trù Thần]: “Nhiệm vụ phụ hoàn thành. Chủ nhân nhận được 1 giọt Tinh Linh Mộc và 10 điểm kinh nghiệm nấu ăn.”

Lạc Nhật chớp mắt, không tin vào tai mình. “Ngươi không thể cho ta cái này từ đầu sao? Phải đợi ta tìm nguyên liệu thay thế xong rồi mới thưởng?”

[Hệ Thống Trù Thần]: “Hệ thống khuyến cáo rằng các nỗ lực tự tìm nguyên liệu sẽ nâng cao kỹ năng và giúp chủ nhân học cách thích nghi.”

Lạc Nhật hít sâu một hơi, đấu tranh để không nói ra những lời chua chát. “Cảm ơn vì… sự giúp đỡ rất kịp thời của ngươi.” Anh lắc đầu, vừa thở dài vừa cười khổ.

Với mỗi nhiệm vụ mới, anh càng nhận ra rằng làm đầu bếp trong thế giới này không chỉ đơn giản là nấu ăn. Đó là một hành trình khám phá, đối mặt với những thử thách và không ngừng nỗ lực. Dù hệ thống có phần “quá nhiệt tình” với việc đặt ra nhiệm vụ không tưởng, Lạc Nhật vẫn không thể phủ nhận rằng nó đã giúp anh tiến bộ từng ngày, từng chút một.

Ngày hôm đó, khi mặt trời lặn, Lạc Nhật ngồi lại trong quán, nhìn không gian ấm áp, cảm giác kiên định hơn bao giờ hết. "Dù ngươi có đưa ra nhiệm vụ gì, ta cũng sẽ vượt qua. Ta sẽ trở thành một Trù Thần thực thụ," anh thầm nhủ.