Mỗi đời tộc trưởng của Tần gia đều là những vị cao niên đức cao vọng trọng, chủ trì các sự vụ lớn nhỏ trong tộc. Những người như Tần Bảo Châu, không tôn kính trưởng bối, ra tay với chị em trong tộc, sẽ bị giam vào từ đường, nhịn đói ba ngày ba đêm.
Nghe đến đó, sắc mặt của Tần Bảo Châu trắng bệch, thân thể run lên như cầy sấy, rõ ràng rất kiêng dè gia pháp. Cô ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Tần Muội, giận dữ nói: “Cô giỏi lắm!"
Tần Bảo Châu cúi người phủi bụi trên quần áo, đột nhiên ngẩng đầu, cảm xúc mất kiểm soát mà chất vấn Tần Muội: “Trước đó cô nói gì về anh Xuyên?"
Tần Muội không hiểu ý, chớp đôi mắt đào hoa quyến rũ.
Tần Bảo Châu nghiến răng nói: “Cô nói anh ấy không được!"
Thì ra là chuyện này.
Tần Muội giễu cợt hỏi lại: “Cô quên tôi làm gì rồi sao?"
"Cô đã ngủ với anh ấy?"
Tần Bảo Châu đột nhiên trợn to mắt, cao giọng chất vấn, trong giọng nói lộ ra vẻ hoảng loạn. Cô ta nhớ lại kiếp trước, Tần Muội và Dương Vân Xuyên có bốn đứa con. Nếu hai người họ đã ngủ với nhau, vạn nhất có con thì cô ta phải làm sao?!
Tần Muội đảo mắt: “Cô quên tôi biết y sao? Chỉ cần gặp mặt là ta biết hắn có được hay không."
Cô đã bắt mạch cho Dương Vân Xuyên, thận hư, âm dương song hư, cơ thể suy kiệt trầm trọng, cả đời không thể có con. Rõ ràng là vì không kiềm chế bản thân nên mới dẫn đến suy thận.
"Toàn là lời nói vớ vẩn! Tôi thấy cô rõ ràng còn đang để ý tới anh Xuyên."
Tần Bảo Châu với nửa khuôn mặt sưng phù, căm hận trừng mắt nhìn Tần Muội, giọng điệu ác ý đe dọa: “Tần Muội! Tôi cảnh cáo cô, cô dám vụиɠ ŧяộʍ quyến rũ anh Xuyên, chen vào mối quan hệ của chúng tôi, tôi sẽ không tha cho cô!"
Tần Muội bị làm cho tức cười. Cô thật muốn xé nát cái miệng nói bậy của Tần Bảo Châu.
"Cô có thể nghi ngờ tôi, nhưng không được sỉ nhục mắt nhìn và nhân cách của tôi."
"Từ lúc cởi đồ cho đến khi xong xuôi, tổng cộng không quá ba phút, tôi muốn gì ở hắn?”
“Muốn khả năng "tiềm ẩn" cần kính lúp mới tìm được, hay muốn có người làm chị em với tôi?"
Tần Bảo Châu không ngờ Tần Muội lại không biết xấu hổ mà nói những lời như vậy. Khuôn mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, lớn tiếng phản bác:
"Cô nói bậy, anh Xuyên kiếp trước đã có bốn đứa con, anh ấy anh dũng phi phàm, cường tráng lắm!"
Những lời Tần Bảo Châu vừa nói đã phơi bày hoàn toàn sự thật về cô ta.
Nhưng Tần Bảo Châu vẫn không tự nhận ra, trong lòng còn nghĩ: Chỉ cần Dương Vân Xuyên không phải là người tuyệt tự như Tạ Lan Chi, thì con cái của bọn họ sau này sẽ thừa kế toàn bộ gia sản của Dương Vân Xuyên.
Kiếp trước? Bốn đứa con?
Ánh mắt của Tần Muội lóe lên, đầy vẻ tò mò hỏi:
"Thật sao?" Trong lòng cô đã cười phá lên!