Kế Hoạch Sủng Hôn Của Thượng Tướng

Chương 43

Rút ra kết luận này, Tư Lẫm Thiệu cảm thấy vô cùng khó chịu.

[Ting.]

Đang hồi tưởng, Mạc Vị Ương nghe thấy tiếng hệ thống, độ hảo cảm của Thượng tướng lại tăng thêm 5.

Nhìn độ hảo cảm 84%, Li Li rối rắm, vừa mong nhiệm vụ nhanh chóng hoàn thành, lại không muốn tên biếи ŧɦái kia dồn hết sự chú ý lên Mạc Mạc, đúng là lo lắng hết cả ruột gan.

Mạc Vị Ương đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lục lọi trong ngực: “Anh Lẫm Thiệu, đây là vé mời xem thi đấu hữu nghị, anh..."

Ánh mắt Tư Lẫm Thiệu lóe lên, che giấu niềm vui trong lòng, khẽ ho một tiếng, vẻ mặt chính trực nhận lấy: "Tặng cho anh hả?"

"Ừm." Mạc Vị Ương mỉm cười.

Li Li bĩu môi: [Miệng thì từ chối, thân thể thì thành thật. o( ̄ヘ ̄o#)]

[???] Mạc Vị Ương nhướng mày, nhìn Li Li đầy nghi hoặc.

"Tôi sẽ đi xem cậu chiến thắng." Tư Lẫm Thiệu gấp vé lại, cất vào túi áo.

Mạc Vị Ương nở nụ cười rạng rỡ.

……

Ngày hôm sau, Mạc Vị Ương ngồi ở góc lớp, chăm chú ghi chép, đối chiếu với những lời giải thích chu đáo mà anh Lẫm Thiệu để lại trên sách, thỉnh thoảng lại gật gù, vẻ mặt nghiêm túc.

Toán học thật sự rất thú vị. Kể từ khi mở ra một cánh cửa mới, cậu đã yêu thích môn học này. Liếc nhìn công thức dài dòng phức tạp của giáo sư toán, não bộ Mạc Vị Ương nhanh chóng vận hành, chỉ trong nháy mắt, cậu đã tính ra đáp án.

"Bây giờ tôi muốn mời một sinh viên lên giải bài toán này. Ai tự tin hãy thử xem?" Giáo sư toán nhìn quanh, những sinh viên bị ánh mắt sắc bén của ông quét qua đều cúi đầu xuống như chim sợ cành cong.

Đối mặt với bài toán đáng sợ như vậy, các sinh viên run rẩy thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng gọi đến mình!

Biểu hiện của sinh viên khiến giáo sư toán có chút thất vọng, trên mặt không biểu lộ mà tìm kiếm. Khi chuyển sang Mạc Vị Ương, đôi mắt trong veo nhưng sáng ngời của cậu không hề né tránh.

Hửm? Giáo sư toán cảm thấy kỳ lạ: Đây là đang hăng hái muốn thử sao?

Bạn học Mạc gần đây học tập rất chăm chỉ, có tiến bộ không nhỏ. Tuy nhiên, tự tin như vậy cũng không phải là điều tốt.

"Vậy thì, Mạc Vị Ương, em lên đi!"

Không bị gọi đến, các sinh viên thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vừa thoát chết lại đầy thương hại hướng về phía cậu.

Thật đáng thương! Bài toán khó như vậy, chẳng phải là làm khó người ta sao!

"Vâng, giáo sư." Mạc Vị Ương thong thả đứng dậy, bước chân không nhanh không chậm, thần thái tự tin cao quý. Khuôn mặt xấu xí kia dường như cũng không còn khó coi nữa.

Mạc Vị Ương cầm bút, hơi dùng sức, nét chữ phóng khoáng hiện ra. Lúc đầu, các sinh viên đều thò đầu ra xem với vẻ thương hại, nhưng khi thấy cậu viết rõ ràng, mạch lạc từng bước, họ đều trợn tròn mắt.

Trời ạ, cậu ta vậy mà lại biết làm!

Các sinh viên không dám tin, đầy nghi ngờ: Mạc Vị Ương viết có vẻ rất hợp lý, nhưng chưa chắc đã là đáp án đúng. Bài toán siêu biếи ŧɦái này, căn bản không phải là thứ mà họ có thể làm được! Quan trọng nhất là, cho dù có người biết làm, thì ai có thể tính toán với tốc độ nhanh như vậy chứ!

Nhϊếp Thành Nghiệp không chỉ có thể chất cường tráng mà còn có ưu thế về các môn khoa học tự nhiên. Bài toán này cậu ta biết làm, nhưng vừa rồi lại dừng lại ở giữa chừng, chỉ vì quá trình tính toán quá rườm rà.

Theo tốc độ của cậu ta, ít nhất cũng cần một tiếng đồng hồ mới tính ra được kết quả. Đang nhíu mày tìm kiếm điểm đột phá, ánh mắt cậu ta liếc qua bảng trình chiếu phía trước, đồng tử lập tức giãn rộng.

Cả lớp học im phăng phắc, chỉ còn lại tiếng bút "xoẹt xoẹt" vang lên không dứt.

Vẽ xong ký hiệu cuối cùng, Mạc Vị Ương lùi lại hai bước, nhìn về phía giáo sư: "Em làm xong rồi, giáo sư."

Đôi mắt giáo sư nhanh chóng lướt qua bảng trình chiếu, nhìn chằm chằm Mạc Vị Ương, đồng tử tràn ngập ánh sáng kỳ lạ:

"Em làm đúng rồi! Mấy bước đều rất ngắn gọn! Đây quả là lời giải mẫu mực! Tuy nhiên..." Giáo sư toán đầy nghi ngờ: "Em tự mình tính toán sao?"

Mạc Vị Ương ngoan ngoãn gật đầu.

Che giấu sự phấn khích và nghi ngờ, giáo sư toán lại cầm bút, một bài toán phức tạp hơn bài trên bảng trình chiếu hiện ra.

"Thử lại lần nữa, cho tôi biết đáp án là gì!"

Ánh mắt Mạc Vị Ương sáng lên, nhìn lướt qua bài toán, quay đầu nhìn giáo sư.

"Sao vậy?" Giáo sư nheo mắt.

Xét về độ khó, bài này cũng tương tự như bài trước, nhưng lượng tính toán lại gấp đôi, ngay cả một giáo sư có tinh thần lực mạnh mẽ như ông cũng cần mười phút. Nếu Mạc Vị Ương đã nắm vững, sẽ không bị làm khó, vậy thì, thiên phú toán học của cậu thật đáng sợ.

Giáo sư có chút mong đợi, nhưng cũng không ôm hy vọng quá lớn. Dù sao, cho dù bạn học Mạc không làm được, cũng chỉ có thể nói minh chứng cậu ấy rất chăm chỉ, đã làm bài này trước đó mà thôi.

"Giáo sư, đáp án là x3v87*c94*u490." Có bài toán để làm, Mạc Vị Ương rất vui vẻ.

"Em, em!" Giáo sư toán trợn tròn mắt, kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

Các sinh viên nhìn nhau. Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao giáo sư lại đột nhiên đơ ra thế kia?!

"Giáo sư..."

"Haha, tốt lắm! Em rất tốt! Rất tốt! Đáp án của em đúng rồi! Nói cho tôi biết, vừa rồi em làm như thế nào?" Giáo sư vốn đã sôi nổi lại càng thêm phấn khích, mặt đỏ bừng.

"Em phân tích từ đây, thay vào x**+cu3, biến đổi chỗ này..." Đầu ngón tay Mạc Vị Ương lướt qua bài toán, không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng điệu bình thản.

Giáo sư toán nghe say sưa, Nhϊếp Thành Nghiệp cố gắng theo kịp mạch suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc, còn đa số sinh viên thì ngơ ngác: Trời đất, đây là đang học toán sao? Sao mình lại thành người mù chữ rồi, bạn học Mạc đang nói gì mình hoàn toàn không hiểu gì cả.

Mạc Vị Ương nói xong, chuông reo đúng lúc, cậu nhìn giáo sư, ánh mắt có chút áy náy. Cậu đã tốn rất nhiều thời gian, vậy mà đã đến giờ tan học rồi.