Không ai có thể đoán trước được, sau trận chiến ngoài Thiên môn với Ma Tôn, Lân Sương Kiếm lại một lần nữa ra khỏi vỏ với vẻ uy nghiêm như vậy.
Dưới ánh mặt trời chói chang, thanh âm giống như hàm răng nanh của con thủy quái kéo dài như vực sâu đen tối cuốn lấy mọi thứ khiến vô số tu sĩ tại đây cảm thấy nhỏ bé như những con kiến.
Nhưng ngay sau đó, tiếng kiếm minh vang vọng khắp thiên địa, nổ tung bên tai mọi người, thanh âm ấy như nước suối trong vắt cắt xuyên qua ngọc, lại như tiếng chim phượng từ Kỳ Sơn vang vọng, lạnh thấu xương.
Cơn sóng cuồn cuộn của nước Hoàng Tuyền vốn đang ập đến nhưng bị tiếng kiếm minh ấy chấn động đến mức dừng lại vài phần, toàn bộ khung cảnh tận thế bỗng chốc lắng xuống ba phần như thể mở đầu cho một buổi lễ im lặng và rộng lớn.
Vô số người sững sờ, không thể tin nổi mà nhìn vào cảnh tượng kinh hoàng trước mắt.
Ngay sau tiếng kiếm minh, Lân Sương Kiếm ngang nhiên vung ra khỏi vỏ.
Chỉ một kiếm, diệt trừ tà ác, đóng băng vạn dặm.
Nước Hoàng Tuyền từ trên trời lao đến, lập tức biến thành một vùng đất băng giá mênh mông đổ dồn về phía Thiên môn. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nó trở nên lóa mắt và chói chang.
Vô số đệ tử tiên cung ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng này như thể không tin vào mắt mình, thậm chí có người suýt nữa ngã xuống từ trên thân thanh kiếm.
Ngày xưa, Phượng Thanh Vận ôn nhu như ngọc, hiền hòa đến mức bị đệ tử trong nhà coi thường, nhưng lúc này, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn cầm kiếm nhìn về phía chân trời.
Trong khoảnh khắc ấy, như thể một sinh mệnh đang trỗi dậy, bầu trời trên đầu hắn mở ra một vết rách dữ tợn nhanh chóng bao trùm như thể muốn nuốt chửng hắn.
Vô số người nhìn thấy vậy, trong lòng sợ hãi vô cùng, lập tức muốn vội vã tản ra chạy trốn.
Nhưng Phượng Thanh Vận vẫn không hề động đậy.
Hắn cứ thế chấp kiếm, mắt nhìn về phía màn trời.
Chỉ trong chốc lát, Thiên Băng gần như đã ở ngay trước mắt, tu vi Độ Kiếp kỳ của hắn không chút e ngại mà triển khai khiến cho một khe hở lớn trên bầu trời như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ngừng lại ngay tại chỗ.
Tất cả những người đang vội vã tháo chạy đều ngạc nhiên, sững sờ tại chỗ.
Khí thế quanh thân Phượng Thanh Vận... khí thế ấy thế nhưng không thua gì Mộ Hàn Dương, thậm chí còn ẩn ẩn vượt qua!
Hắn rõ ràng đã trải qua ba trăm năm gian nan ở tiên cung, trước đây thậm chí một kiếm của Ma Tôn còn không thể đỡ nổi, sao bây giờ lại như thế?
Chưa kịp để mọi người hoàn hồn từ sự khϊếp sợ, Phượng Thanh Vận lại phát ra một kiếm thứ hai, khí lạnh từ lưỡi kiếm tỏa ra, cuốn theo hàn ý lạnh thấu xương khiến cho vô vàn tảng băng vỡ vụn, một đường xé ngang qua không gian tạo ra một con đường băng nối liền hai bờ Nam Bắc xuất hiện ngay trước Thiên môn.
Con đường băng lấp lánh phản chiếu ánh sáng từ màn trời đang bị vỡ ra và hòa vào nhau chiếu sáng rực rỡ.
Đó là kiếp nạn, sự giao tranh giữa nhân lực và thiên lực, cảnh tượng ấy vừa có sự hủy diệt của tai họa lại vừa mang theo vẻ đẹp kỳ diệu khó tả.
Thiên Băng và thủy triều đỏ liền như thế bị một người ngừng lại ngay trước Thiên môn khiến cho cả trời đất nhất thời im lặng như tờ.
Trên Thiên môn, một mảng hư vô như bị người ta vỗ vỡ mái nhà, cảnh tượng này thật kỳ lạ khiến cho những người trước nay chưa bao giờ thấy sự đình trệ của trời đất phải kinh ngạc, một cảm giác vô cùng đáng sợ bao trùm.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc đệ tử khϊếp sợ chỉ có Phượng Thanh Vận là rõ ràng nhận ra rằng không chỉ có sức mạnh của hắn mà ngay cả khi chín vị Độ Kiếp tu sĩ có mặt ở đây, cũng không thể duy trì được lâu.
Hắn càng rõ hơn, khi vừa rồi rút kiếm đã có một lực lượng nào đó từ định mệnh đang giúp đỡ hắn trong im lặng.