Alpha Đỉnh Cấp Duy Nhất Tinh Tế

Chương 26: Trận chiến thành danh (1)

Mặc dù Tiêu Táp không biết sử dụng chiến giáp và không có tinh thần thể nhưng anh được chọn vũ khí.

Trong phòng cung cấp nhiều loại vũ khí phổ biến trên thị trường, cả vũ khí lạnh và nóng đều có, chỉ có điều hầu như không ai ngốc đến mức cầm súng laser mà đấu với lớp vỏ hợp kim cứng cáp của chiến giáp.

Tiêu Táp nhìn qua hàng loạt vũ khí, thành thạo ra lệnh cho Heino: “Giúp tôi chọn một vũ khí có thể tối đa hóa sức mạnh.”

【Găng tay nano hợp kim, hiệu suất chuyển đổi năng lượng tinh thần thành sức mạnh rất cao, độ tập trung sức mạnh tối đa.】

Tiêu Táp gật đầu, mặc dù đây chỉ là vũ khí cấp C nhưng cũng đủ dùng.

Năm ngón tay anh nắm chặt lại, găng tay hợp kim lập tức xuất hiện trên tay, những mũi nhọn thép ngắn nhô lên ở các khớp ngón tay.

Tiêu Táp bước vào giữa đấu trường, xoay cổ tay, hai nắm đấm nhẹ nhàng chạm vào nhau, găng tay hợp kim lập tức phát ra âm thanh ầm ầm.

Anh giơ một tay về phía bộ giáp đỏ đậm đối diện, cử động ngón tay: “Đến đây nào.”

Văn Hi ngồi trong buồng lái nhìn thấy cử chỉ kɧıêυ ҡɧí©ɧ này thì vừa tức vừa buồn cười: “Thằng nhóc nào vậy? Biết không đánh nổi mà còn diễn trò?”

Đối đầu với một kẻ không có chiến giáp và còn dùng vũ khí tầm xa thật sự là quá dễ.

Văn Hi nghĩ thầm, thôi kệ, không cần quá nghiêm túc với một tân binh, cậu ấy nhẹ nhàng kéo cần điều khiển bên phải, giảm năng lực đầu ra xuống ba phần.

“Một đấm có thể kết thúc trận đấu.” Văn Hi tự tin nắm chặt cần điều khiển, năng lực tinh thần cấp 2A dày đặc như một mạng nhện, bám chặt vào từng cổng kết nối thần kinh trong buồng lái.

Bộ giáp đỏ đậm cao ba mét bước đi một cách uyển chuyển, mục tiêu chính xác khóa chặt vào kỵ sĩ áo đen ở giữa sân, chạy nhanh, tăng tốc, tay phải nâng lên, chuẩn bị đấm vào Tiêu Táp!

Ai ngờ đối phương lại đứng yên không nhúc nhích, không né tránh.

Khán giả trong phòng theo dõi đều thở dài thất vọng.

“Vậy là kết thúc rồi sao? Cứ tưởng streamer đang diễn xuất.”

“Thật sự không biết sử dụng giáp nên cố tình thua sao?”

“Đừng nói là tân binh thật nhé, tôi cảm thấy như một kẻ hề vậy.”

Khu vực bình luận của khán giả ồn ào nhưng không ảnh hưởng đến hành động của Tiêu Táp.

“Có phải đang nhường tôi không? Tốc độ thật chậm.”

Anh nhìn về phía bộ giáp đỏ đang lao đến, hít một hơi thật sâu, nâng hai nắm đấm lên, cánh tay phải vung một vòng lớn, năng lực tinh thần hình thành một lớp ánh sáng màu bạch kim nhạt, hội tụ dọc theo cánh tay vào găng tay hợp kim, hoàn toàn bao bọc nó.

Hai nắm đấm lúc này trông như hai quả cầu ánh sáng lấp lánh.

Nắm đấm đối nắm đấm, tay người đối giáp.

Tiêu Táp lùi chân phải lại, dẫm mạnh xuống sàn, xoay người, tất cả sức mạnh dồn vào nắm đấm phải, lao thẳng vào tay giáp đang lao tới!

“Rầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đấu trường, cả khu vực bình luận đều rơi vào im lặng trong vài giây.

Khi khói bụi giả tan đi, Tiêu Táp lùi lại ba bước rồi buông tay ra, xoa xoa bàn tay tê dại, trên mặt hiện lên nụ cười thú vị: “Sướиɠ, đã ghê!”

Lúc này, Văn Hi ngồi trong buồng lái há hốc miệng, suýt chút nữa thì rớt hàm xuống đất: “Không phải chứ, sao hắn ta vẫn đứng vững được? Trọng tài hệ thống đâu? Sao không tuyên bố tôi thắng luôn?”

Cậu ấy dụi dụi mắt để xác nhận mình không bị ảo giác, người đó vẫn đứng yên, thậm chí còn có sức lực vẫy tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ lần nữa: “Lại nào.”

Văn Hi tức giận đỏ bừng mặt: “Thằng nhóc bố láo này chui từ đâu ra vậy?”

Khu vực bình luận của khán giả lúc này đã bị spam bởi từ “Trời ơi”, mọi người đều bấm nút chia sẻ như điên.

“Không ngờ thật sự có bản lĩnh, kẻ hề chính là tôi đây!”

“Anh bạn, tay anh cứng thật… Ý tôi là nắm đấm.”

“Cho dù hệ thống giảm cảm giác đau xuống 0%, cũng không thể nào cứng cáp đến mức chịu đựng một cú đấm từ chiến giáp, dù chỉ là gãy xương cũng không thể coi thường chiến giáp được!”

Trong phòng quan sát của cơ sở nghiên cứu Tương Lai, Lan Đế Tư cùng nhóm người cũng ngạc nhiên không kém.

Mặt công tước Lạc Đặc co giật, ông ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Carlo điều chỉnh kính, chớp mắt: “Thưa ngài, có phải chiến giáp chưa được điều chỉnh tốt không?”

Lan Đế Tư lắc đầu, ánh mắt tập trung nhìn vào màn hình: “Có thể chiến giáp đang trong thời gian thử nghiệm, còn quá sớm để kết luận.”

Chưa kịp dứt lời, bộ giáp đỏ đã phát động cuộc tấn công thứ hai.

Lần này, Văn Hi không còn kiêu ngạo nữa, cậu ấy định đẩy cần điều khiển lên mức tối đa nhưng lại do dự, nếu bị một đấm làm sợ hãi thì thật không có mặt mũi nên cậu ấy điều chỉnh lực xuống bảy phần.

“Chắc chắn vừa rồi là do mình khinh địch, lần này sẽ không cho thằng nhóc này bất kỳ cơ hội nào.” Cậu ấy hít một hơi thật sâu, điều khiển giáp bay lên không trung, dòng khí phun dưới chân giúp cậu ấy có thể duy trì trạng thái ở trên không.