Thuốc ức chế thuộc loại tiêu hao hàng ngày, người bị ô nhiễm tinh thần càng nghiêm trọng thì tần suất sử dụng càng cao, Đắc Khôn và đàn em dùng một ống là đủ để duy trì tình trạng tinh thần ổn định trong hai đến ba ngày.
Thuốc ức chế cấp D là loại không đáng giá, nhưng chênh lệch giá cả giữa các nồng độ thì rất lớn. Thuốc nồng độ thấp thậm chí chỉ cần vài chục tinh tệ là có thể mua được, thuộc loại hỗ trợ cho tầng lớp bình dân duy trì ổn định xã hội.
Thuốc ức chế cấp C có giá trị gấp mười lần trở lên, nồng độ dưới 50% cần tiết kiệm, tầng lớp lao động cũng có thể chi trả, do đó, Hiệp hội Nhà trị liệu Hoàng gia vì thế mà kiếm được khoản lợi khổng lồ.
Do thuốc ức chế cấp A và đặc cấp hoàn toàn bị quyền quý độc quyền, hầu như không lưu thông trên thị trường, thuốc ức chế cấp B trở nên quý giá. Đặc biệt là thuốc ức chế B nồng độ cao, dù giá có lên đến vài vạn một ống thì khi xuất hiện cũng sẽ lập tức bị cướp sạch, thuộc loại hàng xa xỉ dành cho tầng lớp trung lưu và giàu có.
Tuy nhiên, thương tích của Đoạn Phong nghiêm trọng như vậy, ngay cả thuốc B nồng độ 90% cũng gần như không có hiệu quả, chỉ có thuốc A trở lên mới có chút tác dụng, hai ống thuốc B này anh ta mua là để dành cho những người anh em khác bảo vệ mạng sống.
Đắc Khôn đỏ mắt không muốn đối mặt với thực tế, chỉ một mực nhét vào tay anh ta.
Tiêu Táp bình tĩnh nói: “Thứ này thực sự lãng phí nếu cho anh ta dùng.”
Vừa nghe thấy vậy, Đắc Khôn và đàn em lập tức nổi giận: “Ngài Alpha, ngài có ý gì? Mặc dù chúng tôi cầu xin ngài giúp đỡ nhưng nếu ngài không muốn, xin đừng nguyền rủa lão đại của chúng tôi!”
Tiêu Táp phớt lờ ánh mắt giận dữ của họ, chậm rãi nói: “Tôi có thể làm sạch ô nhiễm tinh thần cho anh ta.”
“Xin ngài đừng… khoan đã, ngài nói gì?” Đắc Khôn ngẩn ra, đôi mắt trợn tròn như đồng xu, sợ mình nghe nhầm.
Nhà trị liệu có thể làm sạch ô nhiễm tinh thần rất đặc biệt, công dụng duy nhất chính là để làm sạch ô nhiễm tinh thần, nhưng cả hai bên phải hoàn toàn mở ra biển tinh thần, toàn bộ quá trình cực kỳ nguy hiểm.
Nếu nhà trị liệu có ý xấu thì người được điều trị có thể mất trí nhớ, nặng thì mất mạng tại chỗ. Nếu nhà trị liệu sơ suất thì khả năng cao sẽ bị đối phương lây nhiễm đồng hóa, rất ít nhà trị liệu nào chịu chấp nhận rủi ro như vậy.
Những người khác cũng đầy nghi ngờ, Đoạn Phong nhíu mày nói: “Thưa ngài, tôi biết ngài là nhà trị liệu tinh thần nhưng tinh thần của tôi đã hoàn toàn sụp đổ, hai chân đã hoàn toàn thú hóa, mức độ ô nhiễm này đã không thể đảo ngược.”
“Cho dù ngài là nhà trị liệu cao cấp, cũng không thể chữa trị!”
Đoạn Phong nói vài câu đã thấy hơi thở dồn dập, sắc mặt vẫn không vui: “Ngài muốn chúng tôi làm việc cho ngài thì không thành vấn đề, chỉ cần không để anh em phải liều mạng thì chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện trong khả năng của chúng tôi.”
“Nhưng nếu ngài chỉ muốn lừa gạt tôi, vậy xin ngài hãy rời đi.”
Tiêu Táp trẻ tuổi, càng nhìn càng thấy không đáng tin cậy. Trước đây anh ta đã thấy qua các nhà trị liệu hoàng gia trong quân đội nhưng chưa từng nghe nói có nhà trị liệu cao cấp nào trẻ tuổi như vậy.
Tiêu Táp thấy họ không tin mình thì cũng không tức giận, chỉ đơn giản nhún vai: “Nếu tôi muốn hại anh thì vừa rồi tôi đã yêu cầu anh đền mạng, cần gì phải tốn công sức như vậy?”
“Dù sao thì anh cũng không còn hy vọng sống, sao không thử xem? Cứ coi như là một hy vọng cuối.”
Nói như vậy hình như cũng có lý…
Trong phòng tĩnh lặng một lúc, mọi người đồng loạt nhìn về phía Đoạn Phong, Đắc Khôn do dự hồi lâu, kéo tay áo của anh ta, hạ giọng: “Lão đại, hay để vị ngài này thử xem?”
Dù chỉ là một sợi dây cứu mạng cuối cùng thì cũng phải thử!
Đoạn Phong mím môi, vẫn có chút phản kháng. Anh ta đã sớm xem nhẹ sinh tử nhưng lại coi trọng danh dự hơn cả mạng sống.
Yêu cầu anh ta hoàn toàn mở lòng với một người lạ, đồng nghĩa với việc hoàn toàn bị kiểm soát, nếu đối phương có bất kỳ ý xấu nào thì thật khó mà chịu đựng nổi.
Tiêu Táp không muốn lãng phí thời gian với họ nữa, anh đứng dậy, phủi phủi chiếc áo choàng: “Nếu thật sự không muốn thì thôi, dù sao tôi không thể đảm bảo anh sẽ sống, cứ để vậy có lẽ anh có thể sống thêm vài ngày.”
Lời này tuy là sự thật nhưng nghe rất khó chịu, Đắc Khôn và những người khác không thể cãi lại, ánh mắt ngày càng nặng nề.
Không ngờ Đoạn Phong lại bị câu nói này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cắn răng gật đầu: “Được, ngài Alpha, xin hãy giúp tôi, nếu không thành công thì tôi cũng chấp nhận, tuyệt đối không oán trách ngài!”
Tiêu Táp nhìn anh ta thật lâu, gật đầu, anh đặt tay lêи đỉиɦ đầu Đoạn Phong dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người.
“Vù!” Một vùng tinh thần mỏng manh lập tức mở ra và bao bọc lấy hai người, những sợi dây tinh thần vô hình từ đầu ngón tay Tiêu Táp lan ra cho đến khi hoàn toàn thâm nhập vào biển tinh thần đang mở ra của Đoạn Phong.