…
Tại Trung Ương Tinh, trong hoàng cung của đế quốc Ánh Dương.
Thượng tướng Lan Đế Tư của quân đoàn thứ ba, người đã truy đuổi kẻ phản bội trở về, dẫn theo phụ tá Carlo và một nhóm sĩ quan, theo sự dẫn dắt của quan chức hoàng cung, được lệnh yết kiến hoàng đế.
“Thượng tướng Lan Đế Tư đến!”
Cánh cổng nặng nề cao đến năm mét được chạm khắc hình thiên thần mở ra, Lan Đế Tư bước qua nền đá cẩm thạch có hoa văn vàng, hai bên là đội vệ binh đứng nghiêm chào.
Đại sảnh xa hoa hình tròn ở giữa, một chiếc ngai vàng màu vàng đen lạnh lẽo đứng sừng sững trên bậc thang phủ kín thảm lông cừu đỏ thẫm.
Người chủ duy nhất của đế quốc Ánh Dương đang ngồi trên ngai vàng với nụ cười trên môi, bên cạnh là hai chàng trai trẻ ăn mặc sang trọng, họ chính là hoàng tử thứ hai và thứ ba.
Hoàng đế nhìn như một ông lão hiền lành, bộ râu trắng như bông gòn dính trên cằm, tay cầm một cây quyền trượng cao bằng người, trên đó gắn một viên thạch anh tím lớn, lấp lánh lộng lẫy.
“Bệ hạ.” Lan Đế Tư khẽ quét mắt qua vài người, quỳ một gối xuống chào, đầu gối chưa kịp chạm đất thì hoàng đế đã đứng dậy, nâng cánh tay cậu lên.
“Ha ha, Lan Đế Tư, ngươi đã trở về, ta đã đợi rất lâu, lần này ngươi làm rất tốt, ngươi không thể bỏ lỡ bữa tiệc ăn mừng đây đấy.”
Lan Đế Tư hơi cúi đầu, giọng nói lãnh đạm: “Thần chỉ thực hiện nhiệm vụ của mình, không dám nhận lời khen của bệ hạ.”
Hoàng tử thứ ba cười nhẹ: “Thượng tướng Vân Tư vẫn luôn khiêm tốn như vậy.”
Hoàng đế hỏi về quá trình truy đuổi nhóm tinh tặc rồi nói vài câu tán gẫu, sau đó ông ấy đi về phía phòng tiệc.
Đột nhiên, ông ấy chớp mắt với cậu, cười nói: “Thượng tướng, lần này ngươi trở về dường như tình trạng tinh thần ổn định hơn chút, có phải trên đường có chuyện gì vui không?”
Mặt Lan Đế Tư lập tức cứng lại, môi mím chặt, một lúc lâu sau cậu mới cứng nhắc nói: “Chắc chắn không có chuyện đó, bệ hạ xin đừng đùa.”
“Ha ha, ta chỉ đùa thôi, ngươi giống y như cha ngươi, không dễ đùa chút nào.” Hoàng đế không để ý, cười tươi.
“Đúng rồi, ngươi cũng đã lớn, Heino đã sắp xếp chuyện mai mối cho ngươi thế nào rồi?”
Lan Đế Tư định mở miệng nhưng hoàng đế đã nhẹ nhàng vẫy tay, nói với giọng điệu không thể từ chối: “Ngươi nên biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, vài quan chức trong quân đội đã đến tìm ta vì ngươi. Ngươi là chỉ huy của quân đoàn thứ ba, trách nhiệm của ngươi rất lớn.”
“Lần này cho dù Heino sắp xếp đối tượng nào cho ngươi, tốt nhất ngươi đừng từ chối, đây là lệnh.”
Ánh mắt Lan Đế Tư hơi ngưng lại, trong đầu vô tình hiện lên một hình bóng nào đó.
Một lúc lâu, cậu nhẹ giọng nói: “Vâng, thưa bệ hạ.”
...
Trong phòng VIP của nhà đấu giá, Đắc Khôn và đàn em phấn khởi nhảy múa, bọn họ liên tục xác nhận với Tiêu Táp: “Ngài thật sự muốn giúp chúng tôi? Không đùa giỡn chúng tôi chứ?”
Tiêu Táp gật đầu: “Nhưng các người phải nói cho tôi biết dây chuyền ngọc của tôi đã được gửi đi đâu? Tôi phải lấy lại đồ của mình.”
Đoạn Phong nói: “Chúng tôi xuất thân từ quân đội đế quốc, kênh đổi chiến hạm và vũ khí nằm trong tay một số quan chức của đế quốc. Đồ của ngài rất có thể đang ở Trung Ương Tinh, vị trí cụ thể thì tôi cần thời gian để điều tra.”
Tiêu Táp suy nghĩ một chút: “Được rồi, chỉ cần các người đồng ý làm vài việc cho tôi, phần thuốc ức chế còn lại tôi sẽ bán cho các người.”
“Ngài…” Đoạn Phong nghi ngờ nhìn anh, đôi chân thú của anh ta đã không đứng nổi, anh ta loạng choạng lùi lại ghế sofa, con dao găm trong tay cũng bị Đắc Khôn đoạt mất.
“Lão đại, đừng làm chuyện ngu ngốc!” Đắc Khôn mang hai ống thuốc ức chế nồng độ cao đến cho anh ta: “Nhanh dùng một ống đi.”
Đoạn Phong chỉ lắc đầu, đẩy tay anh ta ra: “Đừng lãng phí.”