Alpha Đỉnh Cấp Duy Nhất Tinh Tế

Chương 16: Đấu giá

“11 000.” Người đầu tiên ra giá là đại diện của băng nhóm địa phương Ross.

“12 000.” Người thứ hai ra giá là kẻ thù không đội trời chung của Ross.

Chỉ một lúc sau, ba thế lực khác cũng tham gia vào cuộc đấu giá, dần dần đẩy giá lên 20 000, mức giá này đã cao hơn giá thị trường.

Khách ở tầng một không thể cạnh tranh với phòng VIP ở tầng hai nên nhanh chóng im lặng, cho đến khi tiếng chuông đấu giá trở nên thưa thớt, đột nhiên, trợ lý của Đoạn Phong, Đắc Khôn, chen vào: “25 000 tinh tệ!”

Xung quanh phòng VIP lặng một lúc, không ai lên tiếng, người dẫn chương trình mỉm cười rạng rỡ hơn, gõ búa ba cái: “Năm ống thuốc ức chế cấp C 25 000 tinh tệ thuộc về khách hàng số 208!”

“Tiếp theo, chúng ta còn một món hàng cuối cùng.” Người dẫn chương trình mỉm cười bí ẩn: “Món hàng này ban đầu không có trong danh sách, là một món được thêm vào vào phút chót tối nay.”

Người phục vụ lại đẩy một chiếc xe nhỏ lên, trên xe có hai ống nghiệm trong suốt, chỉ có đường kính bằng một ngón tay, nhưng bên trong chứa một chất lỏng màu vàng nhạt, ngay khi xuất hiện, lập tức thu hút ánh nhìn của toàn bộ khán giả.

“Đây là thuốc ức chế cấp B, tại sao lại có màu như vậy? Thuốc ức chế không phải đều trong suốt sao?”

“Nghe nói chỉ có thuốc có nồng độ cao mới có sự khác biệt về màu sắc.”

“Người bán là ai? Sao món đồ tốt như vậy lại không giữ lại cho mình…”

Người dẫn chương trình mỉm cười: “Đây là một người đàn ông gửi bán ẩn danh, hai ống thuốc này đã qua kiểm định của chuyên gia của chúng tôi, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là thuốc ức chế cấp B, nồng độ vượt quá 90%, một bộ hai ống, giá khởi điểm 10 000, mỗi lần tăng giá 1000 tinh tệ…”

Người dẫn chương trình chưa kịp nói xong, mọi người nghe thấy nồng độ vượt quá 90% của thuốc ức chế cấp B đã lập tức sôi sục!

Thuốc ức chế tinh thần là tài nguyên cấp chiến lược, là nhu cầu thiết yếu của mỗi người, trực tiếp liên quan đến sự ổn định gen, tuổi thọ và thế hệ sau nên chính quyền đế quốc độc quyền sở hữu loại thuốc này.

Trên thị trường, hầu hết những gì có thể mua được đều là thuốc cấp C và D, nồng độ thường thấp, chỉ đủ cho những người có vợ chồng bình thường.

Nhưng số lượng người không có vợ chồng tương thích và không thể tiếp xúc với nhà trị liệu tinh thần vẫn rất lớn, đặc biệt là những người làm việc cường độ cao, nhu cầu về thuốc ức chế cao cấp càng mạnh mẽ.

Thuốc ức chế cấp A thuộc loại dược phẩm quân sự, chỉ phát cho quân đội, thuốc ức chế cấp đặc biệt chỉ có hoàng gia và tầng lớp quyền quý mới có quyền sử dụng, còn thuốc cấp B là loại cao nhất mà những người bình thường có thể tiếp xúc, loại có nồng độ 90% đã quá xa xỉ.

“12 000 tinh tệ!”

“15 000!”

“18 000!”

“20 000!”

Tại khán phòng ở tầng một, Tiêu Táp ngồi ở góc ngoài cùng, người anh phủ một chiếc áo choàng đen, mặt đeo khẩu trang, chỉ để lộ hai con mắt.

Vì Tiêu Táp muốn tránh bị ánh nắng chiếu vào gây ra trạng thái yếu ớt nên gần đây anh chỉ ra ngoài vào ban đêm, mỗi lần đều bọc kín mít, giống như “ma cà rồng” trong truyền thuyết mẹ anh kể.

Sự nhiệt tình trong cuộc đấu giá hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Ở tinh vực của anh, tin tức tố của Alpha cũng được coi là quý giá, mất quá nhiều sẽ gây ra yếu ớt, thông thường sẽ không ai đi bán vì ai cũng có tin tức tố của riêng mình, không ai muốn mua tin tức tố của Alpha khác để tự gây rắc rối.

Anh đã tốn rất nhiều công sức mới trích xuất được một chút tin tức tố của mình rồi pha loãng nhiều lần cho đến khi hoàn toàn che giấu được mùi vị riêng của anh, cố lắm mới tạo ra được vài ống thuốc.

Vì cẩn trọng, lần này anh chỉ bán hai ống, vốn chỉ muốn kiếm khoảng 10 000 tinh tệ để giải quyết vấn đề trước mắt nhưng không ngờ mọi nguòie lại nhiệt tình như vậy?

“100 000 tinh tệ!”

Tiêu Táp ngạc nhiên ngẩng đầu, lại là phòng số 208 ở tầng hai.

Đây là ai mà lại có tiền như vậy? Ngay cả Tiêu Táp, người mặt dày cũng cảm thấy hơi ngại.

Người dẫn chương trình mỉm cười rạng rỡ gõ búa nhỏ: “Còn ai ra giá cao hơn không? 100 000 lần thứ nhất… lần thứ hai… lần thứ ba, giao dịch! Chúc mừng khách hàng phòng 208.”

Tiêu Táp lặng lẽ quay về phòng giao dịch phía sau, quản lý của nhà đấu giá đã đợi sẵn ở đó.

Vừa thấy anh, quản lý lập tức tỏ vẻ nịnh bợ: “Thưa ngài Alpha, chúc mừng ngài, trừ đi 20% hoa hồng của hội, tối nay ngài thu về tới 80 000 tinh tệ, số tiền đã được chuyển vào tài khoản cá nhân của ngài.”

Đúng vậy, Tiêu Táp đã đặt cho mình một cái tên giả đơn giản là Alpha.

Tiêu Táp nhìn vào số dư tài khoản hiển thị trên máy tính, thở phào nhẹ nhõm, đây chính là cảm giác phát tài trong một đêm sao?

Trước đây anh chưa bao giờ thiếu tiền, bây giờ trở thành một người tị nạn không một xu dính túi, ngay cả việc ăn uống cũng gặp khó khăn, nhưng kiếm được 80 000 một ngày cũng thấy khá đã, chỉ là tin tức tố không thể trích xuất quá nhiều, nếu không thì anh có thể phát tài từ đây rồi.

Quản lý cẩn thận hỏi: “Khách hàng phòng 208 đã đưa ra yêu cầu, họ muốn gặp ngài một lần.”

Tiêu Táp nhướng mày, không cần suy nghĩ đã định từ chối, nhưng quản lý tiếp tục nói: “Nếu ngài đồng ý thì bên kia sẵn sàng trả thêm 10 000 tinh tệ làm quà gặp mặt.”

Cũng không phải không được.

Im lặng một lúc, Tiêu Táp nghiêng đầu: “Các anh không lấy hoa hồng chứ?”