Tiêu Táp vô tình nhấn thêm một lần nữa, không ngờ màn hình lại mượt mà chuyển sang hình ảnh tiếp theo, một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài quyến rũ với bộ áo khoác dài.
Tiêu Tà: “?”
Chỉ trong chớp mắt, một hình ảnh sống động của một người đàn ông có làn da nâu khỏe mạnh xuất hiện trước mắt anh.
【Này, nhóc, gu của nhóc không tệ đâu】 Người đàn ông tên Heino chỉnh lại cổ áo, hai tay khoanh trước ngực, vuốt nhẹ bộ râu, mỉm cười nhìn anh.
Tiêu Táp: “…”
Anh nhìn chằm chằm vào trí tuệ nhân tạo trước mặt một lúc, không biểu cảm chọn không lưu trang và trượt tới nút khởi động lại máy tính, chắc chắn anh đã mở máy tính không đúng cách.
【Chờ đã… hình ảnh đã được lưu, danh tính tạm thời không thể thay đổi đâu nhé~】
Tiêu Táp hít một hơi thật sâu, trải qua một thời gian dài tự thuyết phục, cuối cùng anh cũng chấp nhận sự thật rằng chú gấu đen trắng dễ thương đã rời xa mình, và trí tuệ nhân tạo là một người đàn ông lớn tuổi nói nhiều.
Anh nhăn mặt nhìn Heino: “Giúp tôi tra cứu tài liệu và thủ tục để đổi ID danh tính chính thức.”
【Để đổi ID danh tính chính thức trên tinh vực Ánh Dương cần cung cấp kết quả kiểm tra sức mạnh tinh thần, địa chỉ cố định và một bất động sản trong khu vực sinh sống trung tâm, chứng minh tài khoản ngân hàng, v.v.】
Heino còn thân thiện báo cáo tình trạng tài sản hiện tại của Tiêu Táp: không nhà, không xe, không tiết kiệm, không vợ con, là một người vô gia cư tiêu chuẩn, đúng nghĩa là “người không có gì”.
【Ôi, không đúng, nhóc còn thua cả “người không có gì”, nhóc thậm chí không có tinh thần thể】
Heino nhún vai, lộ ra vẻ mặt đầy thương cảm, thậm chí còn nâng tay lên như muốn “vỗ đầu” anh.
Tiêu Táp im lặng.
Anh cảm thấy trí tuệ nhân tạo ở đây khác với trí tuệ mà anh biết, dường như “thông minh” đến mức hơi vượt trội.
“Không có tiền thì khó khăn…” Tiêu Táp thở dài: “Có nơi nào kiếm tiền nhanh không?”
Anh nhanh chóng lướt qua danh sách công việc và các địa điểm giao dịch đặc biệt mà Heino liệt kê, bỗng nhiên, ánh mắt anh dừng lại ở một danh sách bán đấu giá gần đó.
“Thuốc ức chế tinh thần cấp C, giá khởi điểm 2000 tinh tệ một ống?”
Thuốc ức chế tinh thần?
Hình ảnh con sư tử của viên sĩ quan tóc vàng hiện lên trong đầu anh, một ý tưởng lóe lên trong đầu, tinh vực này không có ABO, anh có thể bán tin tức tố!
※※※
Khi đêm xuống, cái nóng ban ngày dần dần dịu lại, chỉ còn lại chút tro tàn trong không khí.
Tại nhà đấu giá Ross trên phố giao nhau khu vực phía Tây, ánh đèn sáng rực, hôm nay chính là ngày lễ kỷ niệm hàng năm của nhà đấu giá, sẽ có nhiều món hàng quý hiếm được đưa ra.
Trong một phòng khách VIP trên tầng hai của nhà đấu giá, một nhóm đàn ông khỏe mạnh ăn mặc chỉnh tề đang vây quanh một người đàn ông trung niên yếu ớt.
Mỗi người đều cầm một khẩu súng laser tiêu chuẩn, trang phục khác với các thành viên băng nhóm địa phương, nhìn có vẻ được huấn luyện bài bản hơn, khí thế hung hãn và mạnh mẽ tỏa ra từ họ.
“Lão đại.” Phó thủ lĩnh Đắc Khôn nhẹ nhàng gọi: “Nghe nói tối nay ở đây ngoài thuốc ức chế cấp C, có khả năng còn có cấp B, dù thế nào cũng phải lấy được.”
Người đàn ông nằm nghiêng trên sofa nâng mí mắt, nhìn xuống đôi chân của mình.
Dưới chiếc chăn là những chiếc gai và vảy đã hoàn toàn thú hóa, không còn ngón chân của con người, chỉ còn lại những ngón chân thú sắc nhọn và biến dạng khiến anh ta khó khăn trong việc di chuyển.
“Không còn cách nào đây, tôi sắp không sống nổi rồi.”
“Lão đại!” Đắc Khôn lo lắng gọi.
Đoạn Phong miễn cưỡng lắc đầu: “Tinh thần thể của tôi đã sụp đổ trong khi điều khiển chiến hạm giao chiến, thần tiên cũng không cứu nổi tôi. Hôm nay đến đây là muốn để lại cho các cậu chút đồ sống.”
“Các cậu còn trẻ, vẫn còn hy vọng hồi phục. Tôi dẫn các cậu đào tẩu khỏi đế quốc chẳng phải chỉ là muốn các cậu sống sót sao?”
Chỉ vài câu ngắn nhưng Đoạn Phong đã phải tốn rất nhiều sức lực.
Phó thủ lĩnh Đắc Khôn nhìn người mình đã đi theo suốt mấy chục năm, mắt đỏ hoe.
Ngày trước họ là những đồng đội có thể giao phó lưng cho nhau trên chiến trường, tuổi trẻ đầy hùng khí, danh tiếng lẫy lừng, giờ đây lại sa vào cảnh ngộ bi thảm như vậy.
Ngay cả việc giữ lại cơ thể con người, chết đi với chút phẩm giá cũng trở thành một điều xa xỉ.
Thậm chí bi thảm hơn, sự u ám của Đoạn Phong cũng là hình ảnh phản chiếu tương lai của tất cả họ, đó chính là kết cục của việc đào tẩu khỏi đế quốc.
Đoạn Phong thầm cười khổ, không ngờ thượng tướng Lan Đế Tư của quân đoàn thứ ba lại không truy sát họ đến cùng, có lẽ ngài ấy đã sớm nhìn thấy kết cục của họ ngày hôm nay.
Mọi người trong phòng đều rơi vào im lặng nặng nề.
Cho đến khi tiếng gõ búa vang lên từ tầng dưới, rèm cửa đặc biệt của phòng VIP tự động kéo hai bên, để lộ một tấm kính một chiều, cho phép các vị khách trong phòng nhìn rõ các hiện vật bên dưới.
Khán phòng ở tầng một đã ngồi đầy khách, tiếng ồn ào nhanh chóng lắng xuống theo lời chào mừng của người dẫn chương trình, ánh đèn tập trung trên sân khấu, món hàng đầu tiên đã được đưa lên, được che bằng một tấm vải đen.
Người dẫn chương trình cầm một chiếc búa nhỏ bằng vàng, nhẹ nhàng gõ: “Thưa quý vị, món hàng đầu tiên tối nay là một chiếc phi thuyền phiên bản giới hạn…”
Người phục vụ kéo tấm vải xuống, chiếc phi thuyền màu xám đen với đường cong mượt mà, dưới ánh đèn hiện lên ánh sáng kim loại lạnh lẽo, ngay lập tức thu hút sự cạnh tranh của những người yêu thích phi thuyền.
Hầu hết các phòng VIP đều im lặng, họ đều có danh sách món hàng tối nay, rõ ràng đều nhắm vào những món hàng quan trọng phía sau.
Một giờ trôi qua, các món hàng đã được đấu giá bảy, tám món, người phục vụ đẩy một chiếc xe nhỏ vào, kéo tấm vải xuống, để lộ năm ống nghiệm dài và hẹp, mỗi ống có đường kính bằng hai ngón tay, bên trong chứa chất lỏng trong suốt không màu.
Người dẫn chương trình mỉm cười: “Đây là một bộ gồm năm ống thuốc ức chế tinh thần cấp C, được sản xuất bởi Hiệp hội Nhà trị liệu Hoàng gia ở Trung Ương Tinh, nồng độ 60%, chất lượng xuất sắc.”
“Giá khởi điểm là 2000 tinh tệ một ống, một bộ năm ống tổng giá 10.000, mỗi lần tăng giá 1000 tinh tệ.”
Chưa kịp để khách ở tầng một bắt đầu gọi giá, đã có ba tiếng chuông đấu giá vang lên từ các phòng VIP trên tầng hai.