Tình Cảm Thầm Kín

Chương 12

Chương 12: Cảm Xúc Chưa Tỏ

Lâm Vân đứng lặng giữa không gian yên tĩnh của công viên, cảm xúc trong cô đang dồn nén như một cơn sóng lớn. Tống Minh vừa thổ lộ tình cảm của mình, nhưng cô lại chưa biết phải phản ứng thế nào. Những từ ngữ ấy như một phép màu, vừa ngọt ngào vừa khiến cô cảm thấy nặng nề.

"Em…" Lâm Vân bắt đầu nhưng không thể tiếp tục. Cô cảm thấy nỗi băn khoăn trong lòng ngày càng lớn. Những kỷ niệm về quá khứ, những điều chưa được nói ra và những mối lo lắng về tương lai như những mảnh ghép rối rắm.

"Vân, nếu em không cảm thấy giống anh thì không sao cả" Tống Minh nói, giọng anh có chút run rẩy. "Anh chỉ muốn thành thật với em."

Cảm giác thất vọng như một chiếc bóng bao trùm lấy Lâm Vân. Cô không muốn làm tổn thương Tống Minh, nhưng đồng thời cũng không thể để anh sống trong sự mập mờ. "Không phải là như vậy." Cô vội vàng nói. "Em cũng có cảm xúc với anh, nhưng…"

"Nhưng sao?" Tống Minh hỏi, ánh mắt anh sáng lên hy vọng.

Lâm Vân cảm thấy khó khăn khi phải nói ra sự thật. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. "Nhưng em không chắc về bản thân mình. Em không biết liệu mình có thể mang lại hạnh phúc cho anh hay không. Em… em sợ rằng sẽ không đủ tốt."

Tống Minh bước lại gần hơn, ánh mắt anh tràn đầy sự thấu hiểu. "Vân, anh không cần một người hoàn hảo. Anh chỉ cần em là chính mình. Tình cảm của anh dành cho em là thật lòng."

Câu nói đó như một tia sáng le lói giữa đêm tối. Lâm Vân biết rằng Tống Minh là một người có tấm lòng chân thành. Nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn cảm thấy bất an. Cô không muốn khiến anh phải thất vọng, không muốn anh phải đau khổ nếu như tình yêu của họ không đủ mạnh mẽ để vượt qua thử thách.

"Có phải em sợ yêu không?" Tống Minh hỏi, đôi mắt anh dõi theo từng cử chỉ của cô.

Lâm Vân không thể chối cãi. "Có lẽ. Em chưa bao giờ thực sự yêu ai trước đây. Em sợ cảm xúc này, sợ rằng nếu mọi thứ không diễn ra như mong muốn, em sẽ tổn thương cả hai chúng ta."

"Em đừng lo. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em" Tống Minh nói, giọng anh đầy tự tin. "Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu nhau, em không cần phải vội vàng."

Lâm Vân cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Thực tế, cô đã sớm cảm nhận được sự thu hút mãnh liệt giữa hai người. Cô không thể phủ nhận rằng trái tim mình đã rung động trước Tống Minh. "Cảm ơn anh đã thấu hiểu."

"Thực ra, chỉ cần em cởi mở với tình cảm của mình, mọi chuyện sẽ tự khắc tốt đẹp hơn" Anh mỉm cười.

Dù vậy, trong lòng Lâm Vân vẫn còn những nghi ngại. Cô sợ rằng nếu cứ để những điều này tiếp diễn mà không có định hướng rõ ràng, mọi thứ có thể sẽ trở nên phức tạp hơn. Họ cần phải làm rõ ràng những gì đang diễn ra giữa họ, và một phần trong cô muốn tìm hiểu thêm về tình cảm của chính mình.

Sau khi trò chuyện, họ quyết định rời khỏi công viên và trở về nhà. Tống Minh đã rất ga lăng khi mở cửa xe cho cô. "Em sẽ không hối hận khi có anh bên cạnh, đúng không?"

"Em hy vọng vậy" Lâm Vân đáp, nhắm mắt lại để cảm nhận từng khoảnh khắc bên Tống Minh.

Khi xe lăn bánh, Lâm Vân cảm thấy một chút hồi hộp. Có vẻ như một chương mới trong cuộc đời cô đang bắt đầu. Nhưng cô vẫn biết rằng mình cần thời gian để hiểu rõ tình cảm của mình. Cô quyết định không vội vàng và sẽ cho bản thân thời gian để thích nghi với những thay đổi này.

Tối hôm đó, khi nằm trên giường, Lâm Vân suy nghĩ về cuộc gặp gỡ với Tống Minh. Cô nhớ đến ánh mắt chân thành của anh và những cảm xúc mạnh mẽ mà cô đã trải qua. Nhưng trong lòng vẫn còn chút băn khoăn. Cô cần phải tìm cách để đối diện với những điều này một cách dứt khoát.

Ngày hôm sau, khi đến công ty, Lâm Vân gặp Hải. Bạn cô nhận thấy vẻ mặt lạ lẫm của cô. "Có chuyện gì với cậu vậy? Nhìn cậu như vừa mới bị dồn vào chân tường."

"Chỉ là một vài vấn đề cá nhân" Lâm Vân trả lời, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh.

"Có phải là về Tống Minh không?" Hải hỏi, ánh mắt tinh quái.

"Không có gì cả" Lâm Vân phản đối, nhưng Hải đã cười khúc khích.

"Vân, cậu không cần phải giấu diếm. Tất cả chúng ta đều thấy cách mà cậu nhìn anh ta. Cậu đang yêu, đúng không?"

Lâm Vân cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô không biết phải nói gì. "Có lẽ" Cô thừa nhận, lòng cảm thấy rối bời.

"Đừng quá lo lắng. Nếu cậu yêu anh ấy, thì hãy cho mình một cơ hội." Hải khuyến khích.

"Nhưng… em sợ" Lâm Vân nói, giọng yếu ớt. "Em không biết mình có đủ sức mạnh để đối diện với tình cảm này hay không."

Hải nắm lấy tay Lâm Vân, ánh mắt chân thành. "Cậu không đơn độc. Mọi người đều ủng hộ cậu. Hãy mở lòng ra và đón nhận tình yêu này."

Lâm Vân gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều điều cần phải suy nghĩ. Cô muốn cho bản thân thời gian để tìm hiểu, nhưng cũng biết rằng cuộc sống không bao giờ dễ dàng như vậy. Những cảm xúc phức tạp, những rào cản và những bất an đang chờ đón cô phía trước.

Thời gian trôi đi, và Lâm Vân càng ngày càng cảm thấy mâu thuẫn trong tâm trí. Mặc dù Tống Minh là người mà cô rất quý mến, nhưng cô vẫn cảm thấy không thể thổ lộ những điều mình đang giữ kín. Những buổi gặp gỡ giữa họ dần dần trở thành những khoảnh khắc đáng nhớ, nhưng không thể phủ nhận rằng trong lòng cô vẫn còn những nỗi lo lắng chưa được giải tỏa.

Khi Tống Minh rủ Lâm Vân đi ăn tối tại một nhà hàng sang trọng, cô đã cảm thấy hồi hộp hơn bao giờ hết. Họ cùng nhau ăn tối dưới ánh nến lung linh, không khí trở nên lãng mạn nhưng đồng thời cũng rất ngột ngạt đối với Lâm Vân. Cô không biết phải nói gì, chỉ có thể gượng cười để che giấu cảm xúc thật sự của mình.

"Vân, em có thấy món ăn này ngon không?" Tống Minh hỏi, mắt anh rạng rỡ.

"Ngon" Lâm Vân trả lời, nhưng đầu óc cô lại không thể ngừng suy nghĩ. "Mình thật sự đang làm gì ở đây? Có phải mình đang lừa dối bản thân không? Cảm giác của mình với Tống Minh có đủ mạnh mẽ để đối diện với những thử thách phía trước không?"

Khi bữa tối kết thúc, Tống Minh gợi ý đi dạo một vòng quanh thành phố. Họ đã đi bộ qua những con phố nhộn nhịp, dừng lại ở những cửa hàng nhỏ và cùng nhau trò chuyện. Lâm Vân nhận thấy rằng sự kết nối giữa họ ngày càng sâu sắc, nhưng những lo lắng trong lòng vẫn không thể xua tan.

"Khi nhìn thấy em cười, anh cảm thấy vui vẻ" Tống Minh đột ngột nói. "Em là người mang đến ánh sáng cho cuộc sống của anh."

Ánh mắt anh nhìn cô đầy chân thành, nhưng lại làm Lâm Vân cảm thấy căng thẳng. "Nếu mình không thể đáp lại tình cảm này, liệu mình có thể làm tổn thương Tống Minh không?"

Khi hai người dừng lại trước một quán cà phê nhỏ, Tống Minh kéo Lâm Vân vào trong. Họ ngồi bên cửa sổ, thưởng thức những tách cà phê nóng hổi. Lâm Vân cảm thấy hơi lo lắng khi Tống Minh tiếp tục nhìn cô chăm chú.

"Vân, em có thể chia sẻ với anh những điều trong lòng không?" Anh hỏi, giọng điệu chân thành khiến cô cảm thấy bất an.