Chương 11: Những Rào Cản Chưa Lật Ngửa
Sáng hôm sau, Lâm Vân thức dậy với một tâm trạng khác biệt. Nỗi lo lắng về Tống Minh đã nhạt dần, nhường chỗ cho một cảm giác hào hứng về những gì sắp tới. Cô mở cửa sổ để đón ánh nắng, cảm nhận không khí trong lành của một ngày mới. Ánh mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ, như muốn nhắc nhở cô rằng cuộc sống luôn đầy màu sắc và bất ngờ.
Sau bữa sáng, Lâm Vân quyết định đến công ty của cha mình để làm việc. Cô muốn dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về ngành nghề mà cha đang điều hành, đồng thời cũng muốn tạo dựng thêm sự nghiệp cho bản thân. Khi vào văn phòng, không khí làm việc sôi nổi đã khiến cô cảm thấy hưng phấn. Cô thấy mình như đang trở về với những gì mình yêu thích.
"Chào mừng trở lại, Vân." Một giọng nói ấm áp cất lên. Đó là Hải, bạn thân của Lâm Vân và cũng là một trong những nhân viên chính thức tại công ty. "Hôm qua có gì thú vị không?"
"Ừm, có một chút" Lâm Vân đáp, cố gắng giữ bí mật về Tống Minh. "Mình đang có một số dự án mới."
Hải nhướng mày, nhìn Lâm Vân với ánh mắt nghi ngờ. "Dự án gì vậy? Có liên quan đến tình cảm không?"
"Không có đâu. Đừng có suy diễn lung tung" Lâm Vân cười tươi. Cô biết rằng Hải rất tò mò và luôn muốn biết về cuộc sống tình cảm của cô.
Buổi chiều, khi Lâm Vân đang chăm chỉ làm việc, cô nhận được một tin nhắn từ Tống Minh: "Chào Vân, hôm nay có thể mình đi ăn tối cùng nhau không? Anh muốn gặp em."
Lâm Vân cảm thấy lòng mình ấm áp khi nhận được tin nhắn. Cô gật đầu đồng ý và trả lời: "Được thôi. Mình sẽ chờ anh."
Khi hoàng hôn buông xuống, Lâm Vân đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi tối này. Cô chọn một chiếc váy xòe màu xanh dịu dàng, kết hợp với một chiếc áo khoác mỏng. Tống Minh hẹn gặp cô tại một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố, nơi có tầm nhìn đẹp nhất.
Khi Lâm Vân đến nơi, Tống Minh đã đứng đợi ở cổng, dáng vẻ nghiêm túc nhưng vẫn toát lên sự thu hút. "Xin lỗi vì đã để em đợi" Anh nói, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt của cô.
"Không sao. Anh đến đúng giờ mà" Lâm Vân đáp, mỉm cười. Họ cùng bước vào nhà hàng, không khí bên trong thật sang trọng và ấm cúng.
Họ chọn một bàn gần cửa sổ, từ đó có thể nhìn ra cảnh thành phố lung linh dưới ánh đèn. Trong suốt bữa ăn, không khí giữa họ vẫn thoải mái và vui vẻ. Tống Minh thường xuyên nhìn Lâm Vân với ánh mắt trầm tư, như thể anh đang suy nghĩ về điều gì đó sâu sắc.
"Khi nào em mới chính thức công khai dự án mà em đang chuẩn bị?" Tống Minh hỏi, cố gắng chuyển chủ đề.
"Em chưa chắc lắm. Em muốn hoàn thiện mọi thứ trước khi công bố" Lâm Vân trả lời.
Tống Minh gật đầu, nhưng rồi lại ngập ngừng. "Vân, anh... anh đang có một ý tưởng. Có lẽ em nên xem qua."
"Ý tưởng gì vậy?" Cô hỏi, hứng thú.
"Anh đang dự định mở một quán cà phê nhỏ kết hợp với không gian làm việc. Nơi đó sẽ tạo điều kiện cho những người trẻ có thể vừa làm việc, vừa thư giãn" Tống Minh bộc bạch. "Anh biết em thích thiết kế không gian đẹp và thân thiện."
"Đó là một ý tưởng tuyệt vời" Lâm Vân tràn đầy sự phấn khích. "Em có thể giúp anh với phần thiết kế và quản lý. Đây là cơ hội tốt để chúng ta cùng nhau phát triển."
Ánh mắt của Tống Minh ánh lên sự lấp lánh. "Cảm ơn em. Anh rất vui khi có em bên cạnh."
Nhưng khi họ tiếp tục trò chuyện, Lâm Vân nhận ra rằng có điều gì đó đang khiến Tống Minh bận tâm. Anh thường xuyên nhìn ra cửa sổ, ánh mắt đầy suy tư. Cô quyết định hỏi: "Minh, có phải anh đang lo lắng về điều gì không?"
"Chỉ là..." Anh ngập ngừng, "Anh sợ rằng điều này sẽ làm em bị ảnh hưởng. Em biết đấy, việc mở quán cà phê không phải dễ dàng."
Lâm Vân cảm thấy sự lo lắng của Tống Minh. Cô nắm tay anh và nói: "Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua. Em tin vào khả năng của mình và của anh."
Tống Minh nhìn cô, ánh mắt đầy cảm kích. "Cảm ơn em, Vân. Anh thực sự không biết phải làm gì nếu không có em."
Sau bữa tối, họ quyết định đi dạo một chút để thư giãn. Bầu trời đêm lấp lánh những ngôi sao, tạo nên một không gian lãng mạn và mộng mơ. Lâm Vân cảm thấy hạnh phúc khi bên Tống Minh, nhưng lòng cô vẫn có chút lo lắng về những điều chưa nói ra.
Khi họ đến một công viên nhỏ, Tống Minh bất ngờ dừng lại. "Vân, anh cần phải nói với em điều gì quan trọng."
Lâm Vân cảm thấy trái tim mình đập nhanh. Cô nhìn thẳng vào mắt Tống Minh, chờ đợi những gì anh sắp nói.
"Anh không chắc mình có đủ can đảm, nhưng anh muốn em biết rằng..." Tống Minh nói, ngập ngừng.
"Chỉ cần nói ra. Em sẽ nghe," Lâm Vân khuyến khích.
"Anh yêu em" Tống Minh thốt lên, ánh mắt anh chân thành.
Lâm Vân cảm thấy những lời này như một cơn sóng dâng trào trong lòng. Cô không biết phải phản ứng thế nào. Một phần trong cô muốn nói ra tình cảm của mình, nhưng cái phần khác lại ngập tràn lo lắng. "Em..." cô bắt đầu, nhưng lại ngập ngừng.
Thế giới xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai người đứng giữa không gian rộng lớn và mờ ảo. Thời gian như ngừng lại, và những gì họ đang cảm nhận trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Lâm Vân biết rằng tình cảm của mình dành cho Tống Minh không chỉ là tình bạn. Cô yêu anh, nhưng liệu cô có đủ dũng cảm để thừa nhận điều đó?