Phó Nhậm Hiên bế Tôn Yên vào biệt thự, không khí bên trong trang trọng và lạnh lùng.
Những người hầu xếp thành hai hàng, cúi chào họ khi hắn bước qua. Bầu không khí trong biệt thự như nặng trĩu, Tôn Yên cảm thấy ánh mắt của họ dõi theo mình, thêm phần áp lực.
Quản gia cúi người, nói với giọng nghiêm túc: "Thiếu gia, tiểu thư đã về."
Phó Nhậm Hiên liếc bà quản gia, ánh mắt lạnh thấu xương.
"Tiểu thư?" Phó Nhậm Hiên nhấn mạnh: "Từ giờ hãy gọi Yên Yên là thiếu phu nhân."
Giọng nói của Phó Nhậm Hiên không cho phép bất kỳ sự phản đối nào, như một mệnh lệnh phải được tuân theo.
Tôn Yên cảm thấy một làn sóng chấn động từ những lời đó. Thiếu phu nhân - cái tên này nặng nề hơn cả những gì cô có thể tưởng tượng. Nó không chỉ là một danh xưng mà còn mang theo tất cả những kỳ vọng, trách nhiệm, áp lực mà cô chưa sẵn sàng để đón nhận.
Tôn Yên đưa mắt nhìn quanh, những người hầu vẫn giữ vẻ mặt trang nghiêm, nhưng cô có thể cảm nhận được sự chú ý, sự bàn tán âm thầm giữa họ. Một cảm giác không thoải mái ập đến, như thể cô đã bước vào một thế giới mà mình không thuộc về.
Phó Nhậm Hiên nói, âm điệu có phần mềm hơn: "Em không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì khác."
Phó Nhậm Hiên đặt Tôn Yên xuống ghế sofa, nhưng vẫn đứng gần bên, đôi mắt sắc lạnh của hắn không rời khỏi cô.
Tôn Yên cảm thấy ngột ngạt trước sự kiểm soát của Phó Nhậm Hiên.
"Em không muốn kết hôn." Tôn Yên nói, giọng yếu ớt, nhưng không thể giấu đi sự quyết liệt trong tâm trí.
Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên, không nói gì, chỉ im lặng, nhưng Tôn Yên biết rằng hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Phó Nhậm Hiên cúi xuống, hôn nhẹ lên tai Tôn Yên, hơi thở của hắn nóng rực và khiến cô rùng mình.
"Chúng ta đã lên giường mấy lần rồi mà?" Phó Nhậm Hiên thì thầm, giọng điệu vừa quyến rũ vừa đầy thách thức: "Không lẽ em không chịu trách nhiệm?"
Tôn Yên cảm thấy tim mình đập nhanh, một cảm giác hoảng loạn xâm chiếm tâm trí cô. Những kỷ niệm mơ hồ, những khoảnh khắc mờ nhạt trong quá khứ như đang quay trở lại, khiến cô không biết phải xử lý như thế nào.
Phó Nhậm Hiên nói như thể mọi thứ đều là điều hiển nhiên, như thể tình cảm và trách nhiệm đã được sắp đặt từ trước, không thể thay đổi.
"Em không..."
Tôn Yên bắt đầu, nhưng lời nói như bị nghẹn lại. Hình ảnh của những đêm tối, những phút giây gần gũi giữa họ lại hiện về. Cô không thể phủ nhận rằng những khoảnh khắc đó đã xảy ra, nhưng ý nghĩ về trách nhiệm lại khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Phó Nhậm Hiên nhìn thẳng vào mắt Tôn Yên, ánh mắt của hắn vừa mạnh mẽ vừa đầy thách thức. Hắn biết cô đang đấu tranh với những cảm xúc bên trong, nhưng hắn cũng không có ý định thả lỏng.
Tôn Yên cảm thấy như mình đang bị kẹt giữa hai luồng suy nghĩ, giữa việc làm theo ý muốn của Phó Nhậm Hiên, khát khao giành lại quyền kiểm soát cuộc đời mình.
Mình có thật sự muốn điều này không?
Tôn Yên tự hỏi, nhưng trong giọng nói của Phó Nhậm Hiên lại có một sức mạnh mà cô không thể dễ dàng từ chối.
Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên một cách đầy trìu mến nhưng cũng không kém phần nghiêm khắc.
"Tôi phải đến công ty sắp xếp một số việc." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu có phần căng thẳng: "Yên Yên, em ở lại biệt thự, đừng ra ngoài."
Tôn Yên gật đầu, nhưng bên trong cô không hề yên tâm. Phó Nhậm Hiên không muốn rời xa cô, sự lo lắng trong ánh mắt hắn khiến cô cảm thấy khó chịu. Ngay khi cô nghĩ rằng hắn sẽ rời đi, hắn lại ôm chặt lấy cô, quấn quýt không rời.
"Em biết không." Phó Nhậm Hiên thì thầm bên tai Tôn Yên: "Nếu em làm điều gì ngu ngốc, tôi sẽ không ngần ngại để bảo vệ em theo cách mà em không hề mong muốn."
Giọng nói của Phó Nhậm Hiên lạnh lùng nhưng cũng tràn đầy uy quyền, như một lời đe dọa ngầm.
Tôn Yên cảm thấy run rẩy trước lời nói của Phó Nhậm Hiên, lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi. Hắn không chỉ muốn giữ cô bên mình, mà còn muốn kiểm soát mọi hành động của cô. Cảm giác đó như một chiếc l*иg, khiến cô không thể thở được.
Tôn Yên muốn phản kháng, muốn nói cho Phó Nhậm Hiên biết rằng cô cần tự do, nhưng lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng. Hắn quá mạnh mẽ, quá quyết liệt, khiến cô cảm thấy như mình không có quyền lựa chọn.
Cuối cùng, Phó Nhậm Hiên buông Tôn Yên ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời: "Tôi sẽ trở về sớm thôi. Hãy ở yên đây và chờ tôi."
Phó Nhậm Hiên dứt khoát rời đi, để lại Tôn Yên một mình trong không gian tĩnh lặng, tràn ngập những suy nghĩ lộn xộn và cảm xúc không thể kiểm soát.
Tôn Yên cảm thấy như mình bị mắc kẹt giữa hai thế giới: Một bên là sự kiểm soát của Phó Nhậm Hiên, một bên là khát vọng tự do của bản thân.
Quản gia Lưu cúi đầu, vẻ mặt trang nghiêm và kính cẩn.
"Thiếu phu nhân, xin hãy về phòng thử váy cưới." Bà nói, giọng điệu nhẹ nhàng.
Tôn Yên chớp mắt, cảm giác như một cơn gió lạnh lướt qua.
"Váy cưới?"
Tôn Yên lặp lại, tâm trí vẫn còn đang rối bời với những mối lo âu. Cô không muốn nghĩ đến việc kết hôn, nhất là khi mọi thứ xung quanh mình đều diễn ra quá nhanh chóng và không theo ý mình.
"Đúng vậy." Quản gia Lưu khẳng định: "Nhà thiết kế đang chờ đợi ở phòng thử đồ. Thiếu gia đã sắp xếp mọi thứ cho hôn lễ chiều nay."
Quản gia Lưu nhìn Tôn Yên với ánh mắt thông cảm, nhưng không có ý định thay đổi quyết định:
"Thiếu gia đã nói rằng hôn lễ sẽ diễn ra như đã lên kế hoạch. Xin hãy tin tưởng vào ngài ấy. Việc thử váy là cần thiết. Đó là trách nhiệm của một thiếu phu nhân."
Tôn Yên cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. Hình ảnh về chiếc váy cưới, những chiếc nhẫn, một lễ cưới mà cô chưa bao giờ tưởng tượng ra, tất cả như ùa về trong tâm trí. Cô chỉ là một cô gái bình thường, tại sao lại phải gánh vác những điều này?
Cuối cùng, Tôn Yên hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
"Được rồi, tôi sẽ đi thử váy."
Tôn Yên đáp, giọng nói có phần yếu ớt nhưng quyết tâm. Cô muốn xem thử điều gì đang chờ đợi mình, và có thể, trong quá trình này, cô sẽ tìm ra được cách để giành lại quyền kiểm soát cuộc sống của mình.
Tôn Yên đứng dậy, đi theo quản gia Lưu về phòng thử đồ, cảm giác như đang bước vào một giai đoạn mới trong cuộc đời mình, nhưng không thể thoát khỏi cảm giác bế tắc và lo lắng.