Tôn Yên bước vào phòng thử đồ, nơi ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi, tạo nên một không gian ấm áp và lãng mạn.
Nhà thiết kế đã chờ sẵn, nở nụ cười tươi tắn khi nhìn thấy Tôn Yên: "Thiếu phu nhân, xin mời cô thử chiếc váy này!" Ông ta nói, giọng điệu đầy phấn khích.
Tôn Yên cảm thấy hồi hộp khi nhận chiếc váy cưới trắng tinh khôi, được thêu hoa văn tinh xảo và lấp lánh những viên pha lê nhỏ. Khi cô mặc vào, cảm giác như mình đang bước vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi mà mọi lo lắng, nỗi sợ hãi đều tan biến.
Nhà thiết kế nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt đầy tán thưởng:
"Thiếu phu nhân, cô thật xinh đẹp! Chiếc váy này như được làm ra riêng cho cô. Nó tôn lên vẻ đẹp thanh thoát và duyên dáng của cô." Ông ta ngưỡng mộ, hai tay tạo hình như đang vẽ nên một bức tranh hoàn mỹ.
Tôn Yên đứng trước gương, ngắm nhìn mình trong bộ váy. Hình ảnh phản chiếu như một cô dâu mộng mơ, nhưng bên trong cô lại đang cảm thấy rối bời.
"Cô có cảm thấy thoải mái không?" Nhà thiết kế hỏi, chân thành quan tâm đến cảm xúc của Tôn Yên: "Nếu có gì cần chỉnh sửa, chúng ta có thể làm ngay bây giờ."
Tôn Yên khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn chưa yên.
Nhà thiết kế tiếp tục nhận xét về vẻ đẹp của Tôn Yên, nhưng những lời khen ngợi dường như không thể xoa dịu được nỗi lo lắng trong lòng cô.
"Cô sẽ là một cô dâu hoàn hảo." Ông ta nói thêm, khiến Tôn Yên cảm thấy như mình đang ở trên một sân khấu lớn, nhưng ánh đèn lại quá chói lọi.
Cuối cùng, khi nhà thiết kế tiếp tục chỉ dẫn và chỉnh sửa một vài chi tiết trên váy, Tôn Yên nhận ra rằng đây có thể là một cơ hội để cô tìm hiểu nhiều hơn về bản thân mình.
Khi mặc chiếc váy cưới, Tôn Yên cảm thấy một phần sức mạnh bên trong mình bắt đầu trỗi dậy, mặc cho những điều không chắc chắn vẫn còn đó. Cô biết mình sẽ phải quyết định về tương lai của mình, không gì có thể ngăn cản cô tìm ra con đường của riêng mình.
Tôn Yên gật đầu sau khi thử váy cưới hết cả buổi sáng. Những chiếc váy lộng lẫy khiến cô cảm thấy như một cô dâu thật sự, nhưng tâm trí cô vẫn không thể ngừng xoay quanh những lo lắng về cuộc hôn nhân này.
Cuối cùng, Tôn Yên quyết định mình cần một chút thời gian để thư giãn và tìm kiếm sự thoải mái, vì vậy cô rời khỏi phòng thử đồ và hướng về phòng ăn.
Khi vào trong, mùi thơm của thức ăn tràn ngập không gian. Các đầu bếp trong nhà đang chuẩn bị những món ăn phong phú cho hôn lễ sắp diễn ra.
Tôn Yên cảm thấy cơn đói dâng lên trong dạ dày, và bỗng dưng cô muốn tìm chút gì đó để ăn cho đỡ đói.
Tôn Yên nhìn quanh và thấy một chiếc bánh ngọt được trang trí đẹp mắt trên bàn. Không thể cưỡng lại được, cô tiến lại gần và đưa tay lên cắt một miếng. Khi miếng bánh tan chảy trong miệng, cảm giác ngọt ngào khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Đang lúc thưởng thức món ăn, quản gia Lưu bất ngờ bước vào. Bà nhìn thấy Tôn Yên đang ăn bánh với vẻ mặt thoải mái thì mỉm cười:
"Thiếu phu nhân, cô có muốn tôi mang cho cô một bữa ăn đầy đủ không?"
Tôn Yên cảm thấy ngại ngùng, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng một bữa ăn đầy đủ sẽ tốt hơn: "Vâng, bà có thể giúp tôi một bữa không?"
Quản gia Lưu gật đầu, nhanh chóng chỉ đạo bếp chuẩn bị một bữa ăn đơn giản nhưng bổ dưỡng.
Tôn Yên ngồi xuống bàn, cảm thấy một chút bình yên giữa những lo lắng xung quanh mình.
Khi bữa ăn được bày ra, Tôn Yên chậm rãi thưởng thức từng món. Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, Tôn Yên không còn cảm thấy áp lực về việc trở thành một thiếu phu nhân hay phải đối mặt với Phó Nhậm Hiên. Cô chỉ muốn tận hưởng món ăn và những giây phút đơn giản này.
Sau khi ăn xong, cảm giác thoải mái tràn ngập trong Tôm Yên. Có thể cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất bây giờ, cô đã tìm thấy một chút hạnh phúc trong những điều nhỏ bé.
Khi Tôn Yên đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính, những tia nắng vàng ấm áp chiếu qua, tạo nên một không gian thật đẹp đẽ và bình yên. Cô cảm nhận được sự yên tĩnh bao quanh, tạm quên đi những lo lắng trong lòng.
Bất chợt, một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy Tôn Yên từ phía sau. Cảm giác ấm áp và quen thuộc ấy khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
Phó Nhậm Hiên đứng sau lưng, khuôn mặt hắn gần kề bên cổ Tôn Yên, hơi thở ấm áp phả vào làn da khiến cô cảm thấy cả hồi hộp lẫn bất an.
"Em đang nghĩ gì mà ngây người ra vậy?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng nói mang theo chút châm biếm nhưng cũng đầy quan tâm.
Tôn Yên quay lại, nhưng không nói gì. Cô chỉ lặng lẽ nhìn vào mắt Phó Nhậm Hiên, trong đôi mắt đó có sự kiên định và một chút tò mò.
Phó Nhậm Hiên không buông tay ra, hắn siết chặt vòng ôm, như muốn khẳng định sự chiếm hữu của mình.
"Đừng để bản thân chìm vào những suy nghĩ tiêu cực." Phó Nhậm Hiên tiếp tục, giọng nói trở nên trầm hơn: "Chúng ta sắp kết hôn, em cần phải chuẩn bị tinh thần cho những điều tốt đẹp."
Tôn Yên không thể không cảm thấy xao xuyến trước sự chăm sóc của Phó Nhậm Hiên, nhưng cô cũng không thể xóa bỏ những mối lo ngại trong lòng.
Phó Nhậm Hiên nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần em muốn, anh sẽ ở đây bên em, bảo vệ em khỏi tất cả."
Phó Nhậm Hiên cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên tóc Tôn Yên, tạo ra một cảm giác ấm áp nhưng cũng đầy áp lực.
Tôn Yên cảm thấy trong lòng mình có một mâu thuẫn lớn: Giữa sự yêu thương và sự kiểm soát, giữa những cảm xúc chân thật và những mối lo sợ. Cô không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Phó Nhậm Hiên bế Tôn Yên lên một cách nhẹ nhàng, khiến cô không kịp phản ứng. Hắn ngồi xuống ghế nơi cô vừa ngồi, đặt cô lên người hắn một cách tinh quái. Sự gần gũi này khiến cả hai bất chợt rơi vào một khoảnh khắc thân mật, làm cho trái tim Tôn Yên đập nhanh hơn.
"Nhìn em như vậy thật dễ thương."
Phó Nhậm Hiên trêu chọc, ánh mắt đầy ý cười và vẻ nghiêm túc vừa phải. Hắn nắm lấy Tôn Yên, giữ cho cô không bị ngã: "Nếu mà em ngồi trên đùi anh như thế này mãi, anh sẽ không chịu nổi đâu."
Tôn Yên cảm thấy mặt mình nóng lên, cô muốn vùng ra nhưng lại không thể. Một phần trong cô muốn tận hưởng giây phút này, nhưng phần khác thì lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Thả em xuống." Tôn Yên cố gắng nói với giọng điệu không chắc chắn.
"Không, anh thích thế này." Phó Nhậm Hiên nháy mắt, rồi hắn lắc đầu như để khẳng định quyết định của mình: "Chúng ta sẽ làm một chút gì đó thú vị trước khi lễ cưới được tổ chức."
Phó Nhậm Hiên bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư người, khiến Tôn Yên cảm thấy như mình đang trên một chiếc thuyền nhỏ giữa biển cả.
Phó Nhậm Hiên tạo ra những chuyển động nhịp nhàng, điều đó khiến Tôn Yên bật cười không thể kìm nén. Âm thanh cười của cô hòa vào không khí, khiến không gian trở nên sống động hơn.
"Em thấy không, chỉ cần một chút thay đổi, mọi thứ đều trở nên vui vẻ hơn." Phó Nhậm Hiên nói, ánh mắt hắn sáng lên, dường như rất vui khi thấy Tôn Yên cười: "Có phải em đang bắt đầu thích cuộc sống này không?"
"Được rồi, em thích.. nhưng mà, anh thật sự nên thả em xuống." Tôn Yên nói, giọng nói vẫn còn đầy sức sống nhưng đã mang theo một chút nghiêm túc.
"Không đâu, anh sẽ không thả em." Phó Nhậm Hiên khẳng định, đôi mắt tối lại đầy quyết đoán: "Em ở đây với anh, và anh sẽ không để em đi bất cứ đâu."
Tôn Yên không còn biết nói gì. Cô chỉ có thể nhìn vào mắt Phó Nhậm Hiên, cảm nhận sự mãnh liệt từ ánh mắt ấy. Dù có chút lo lắng, nhưng cũng không thể phủ nhận sự hấp dẫn trong cách hắn đối xử với mình.
"Chúng ta sẽ cùng nhau bước qua mọi thứ, em đồng ý không?" Phó Nhậm Hiên tiếp tục, giọng nói dịu dàng nhưng vẫn mang theo sức mạnh.
Tôn Yên gật đầu, cảm thấy một phần trong mình cũng muốn chấp nhận điều này, muốn tin rằng có thể tìm thấy hạnh phúc bên Phó Nhậm Hiên: "Em đồng ý."
Phó Nhậm Hiên gọi những cô hầu gái và đầu bếp dọn đồ ăn lên bàn.
Khi nhìn thấy những món ăn được bày biện hấp dẫn, Phó Nhậm Hiên quay sang Tôn Yên, nói với giọng điệu lạnh lùng:
"Sáng giờ anh chưa ăn gì cả. Em đã ăn no rồi, nên giờ đút cho anh."
Tôn Yên hơi bất ngờ trước yêu cầu này, nhưng không thể chối từ.
Phó Nhậm Hiên đã kéo Tôn Yên ngồi lên đùi hắn, tạo ra một khoảng cách gần gũi và thân mật. Cô cảm nhận được sức nặng của sự kiểm soát từ hắn, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng sự gần gũi này khiến cô cảm thấy hồi hộp.
"Ngồi yên nào." Phó Nhậm Hiên ra lệnh, ánh mắt kiên định. Hắn nắm lấy hông Tôn Yên, giữ cô lại không cho nhúc nhích.
Tôn Yên thở dài trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Cô múc một muỗng cơm đưa lên miệng Phó Nhậm Hiên. Hắn há miệng, ăn ngon lành, đôi mắt sáng lên khi thấy cô làm theo yêu cầu.
"Ngon không?" Tôn Yên hỏi, vừa ăn vừa cố gắng tạo không khí thoải mái.
"Ngon hơn khi em đút cho anh." Phó Nhậm Hiên đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tôn Yên.
"Em sẽ không chạy trốn nữa, đúng không?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng nói mang theo chút nghiêm túc.
"Em hứa." Tôn Yên đáp, cô nhìn vào Phó Nhậm Hiên. Dù có lo lắng trong lòng, nhưng cô cảm nhận được sự kết nối chặt chẽ giữa họ và muốn thử thách bản thân mình.
Phó Nhậm Hiên gật đầu hài lòng, rồi dịu dàng hôn lên trán Tôn Yên. "Tốt lắm, Yên Yên. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ."
Phó Nhậm Hiên đột nhiên nói: "Anh khát nước."
Tôn Yên nhìn thấy ly nước ở xa và lập tức kêu hắn: "Phó Nhậm Hiên, thả em xuống đi! Ly nước ở kia, em không thể với tới được!"
Phó Nhậm Hiên liếc mắt, thấy một cô hầu gái đang run rẩy, cô ta hiểu ý liền bước tới đưa ly nước cho Tôn Yên.
Cô hầu gái không dám nhìn vào mắt Phó Nhậm Hiên, chỉ cúi đầu chờ đợi.
Phó Nhậm Hiên bỗng thì thầm vào tai Tôn Yên, giọng nói khàn khàn và quyến rũ: "Dùng miệng của em đi."
Tôn Yên lập tức đỏ mặt, cảm giác ngượng ngùng và bất ngờ tràn ngập. Cô chần chừ một chút nhưng rồi cũng không thể nào cưỡng lại được ánh mắt đầy khao khát và sự chiếm hữu của Phó Nhậm Hiên. Trái tim cô đập mạnh, không biết phải làm gì tiếp theo.
"Em không thể..."
Tôn Yên lắp bắp, nhưng trong lòng lại thấy hồi hộp. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, vừa bối rối vừa không biết nên làm thế nào.
Phó Nhậm Hiên chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy thách thức: "Đừng ngại, Yên Yên. Anh biết em sẽ không làm anh thất vọng."
Phó Nhậm Hiên nhìn chằm chằm vào Tôn Yên, như thể muốn thúc giục cô hành động.
Tôn Yên hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định làm theo. Với một chút do dự, Tôn Yên cầm ly nước, nhưng cảm giác khó xử khiến cô không thể nào bình tĩnh được. Phó Nhậm Hiên vẫn ngồi đó, ánh mắt không rời, làm cho cô càng thêm bối rối.
"Đúng rồi, em chỉ cần như vậy thôi." Phó Nhậm Hiên tiếp tục thuyết phục, đôi môi hắn mỉm cười đầy quyến rũ, chờ đợi phản ứng của Tôn Yên.
Tôn Yên cảm thấy ngượng ngùng khi nhìn thấy cô hầu đứng gần đó.
"Có người hầu ở đây mà." Tôn Yên nói, giọng lắp bắp vì sự căng thẳng.
Phó Nhậm Hiên giả vờ buồn bã, đôi mắt hắn trầm xuống, làm cho vẻ mặt hắn càng thêm quyến rũ.
"Biết làm sao đây, nếu anh không được em cho uống nước thì.." Phó Nhậm Hiên liếc sang cô hầu gái đang run rẩy, nhấn mạnh từng chữ: "Sẽ có người chết khát luôn đấy, Yên Yên."
Câu nói của Phó Nhậm Hiên khiến Tôn Yên cảm thấy vừa khó chịu vừa buồn cười. Cô hầu đứng đó, mặt mày trắng bệch, như thể sợ rằng mình sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý. Hắn không hề che giấu sự thích thú khi thấy cô hầu gái bối rối, mà lại càng khiến Tôn Yên cảm thấy ngượng hơn.
"Phó Nhậm Hiên!"
Tôn Yên cảnh cáo, nhưng trong lòng lại không thể phủ nhận sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà tình huống này mang lại.
Phó Nhậm Hiên vẫn ngồi đó, nụ cười tinh quái trên môi, chờ đợi phản ứng của cô.
"Em biết là anh đang đùa." Tôn Yên cố gắng nói, nhưng giọng nói lại không thể hiện được sự tự tin mà cô muốn truyền đạt.
"Đùa thì đùa, nhưng nước thì vẫn cần uống." Phó Nhậm Hiên nhắc nhở, ánh mắt lấp lánh như muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Vậy em có giúp anh không?"
Tôn Yên nhìn Phó Nhậm Hiên, cảm thấy mình bị kẹt giữa sự ngại ngùng và mỉm cười. Cô hít sâu một hơi, quyết định rằng có lẽ mình nên làm theo yêu cầu của hắn.
"Được rồi, nhưng anh phải thề là sẽ không làm loạn nữa."
Phó Nhậm Hiên cười rạng rỡ, ánh mắt thỏa mãn: "Đó là lời hứa mà anh sẽ giữ."
Tôn Yên cảm thấy tay mình run rẩy khi cầm ly nước. Cô uống một ngụm nhưng không nuốt, trong lòng tràn ngập sự hồi hộp và ngại ngùng. Cô nhìn vào mắt Phó Nhậm Hiên, thấy ánh mắt đầy mong chờ của hắn khiến tim cô đập mạnh.
Cuối cùng, Tôn Yên quyết định đặt hai tay lên vai Phó Nhậm Hiên, hơi kéo hắn về phía mình. Làn da ấm áp của hắn chạm vào tay cô, khiến cô cảm thấy mạnh dạn hơn. Cô hôn xuống, truyền nước qua miệng hắn một cách nhẹ nhàng.
Phó Nhậm Hiên hơi ngạc nhiên trước hành động này, nhưng rồi cũng nhanh chóng đáp lại. Đôi môi của họ chạm nhau, Tôn Yên cảm nhận được sự kết nối sâu sắc trong khoảnh khắc này. Hơi nước ấm từ ngụm nước cô uống lan tỏa giữa họ, tạo ra một cảm giác gần gũi khó tả.
Phó Nhậm Hiên nhắm mắt lại, cảm nhận sự dịu dàng từ Tôn Yên. Hắn đáp lại bằng một nụ hôn sâu hơn, nâng cô lên trong một vòng tay chặt chẽ. Tôn Yên cảm thấy một làn sóng cảm xúc mạnh mẽ trào dâng, làm cho cô quên hết mọi thứ xung quanh.
Khi Tôn Yên rời khỏi môi Phó Nhậm Hiên, cả hai đều thở hổn hển. Tôn Yên nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh, vừa lo lắng vừa phấn khích.
"Đó... đó là cách để giúp anh uống nước sao?" Tôn Yên hỏi, cố gắng giữ giọng điệu đùa cợt để che giấu sự bối rối.
Phó Nhậm Hiên cười, ánh mắt tràn đầy thỏa mãn.
"Đúng vậy, Yên Yên. Em đã làm rất tốt." Phó Nhậm Hiên ghé sát vào Tôn Yên, giọng nói thì thầm như một lời hứa: "Mọi thứ sẽ càng thú vị hơn từ đây."