Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 65: Đồng ý nhé?​

Tôn Yên bất chợt nắm chặt cổ áo Phó Nhậm Hiên, dường như trong khoảnh khắc đó, mọi suy nghĩ lý trí đều biến mất.

Tôn Yên không còn cảm giác sợ hãi hay bối rối, chỉ có một cơn sóng dữ cuốn đi mọi thứ trong tâm trí. Không kịp suy nghĩ về hậu quả, cô tiến gần hơn và hôn Phó Nhậm Hiên.

Phó Nhậm Hiên hơi sững lại, bất ngờ trước hành động của Tôn Yên. Một cảm giác lẫn lộn giữa giận dữ và ngạc nhiên trỗi dậy trong hắn. Nhưng chỉ trong giây lát, nụ hôn của cô dường như đã thổi bùng ngọn lửa trong hắn. Hắn không thể từ chối sự cuốn hút này, một phần trong hắn phản ứng lại, nắm chặt lấy tay cô.

Cảm xúc như một cơn bão quét qua, trào dâng và hừng hực, Tôn Yên cảm thấy trong khoảnh khắc đó, như thể thời gian ngừng lại, mọi lo âu, sợ hãi đều bị cuốn trôi.

Nhưng rồi, hiện thực ập đến như một gáo nước lạnh, khiến Tôn Yên nhận ra rằng điều này có thể chỉ là một sai lầm.

Tôn Yên vòng tay qua cổ Phó Nhậm Hiên, kéo hắn lại gần hơn, như thể muốn hòa quyện cả hai vào một.

Nụ hôn không còn đơn thuần là một hành động bộc phát nữa; nó trở thành một cuộc giao thoa giữa sự tuyệt vọng và khát khao, giữa tình yêu và sợ hãi.

Tôn Yên hôn Phó Nhậm Hiên không lối thoát, như thể đó là cách duy nhất để thoát khỏi thực tại đau đớn đang bủa vây.

Phó Nhậm Hiên không thể không phản ứng lại, những cảm xúc trong hắn bị khuấy động. Hắn siết chặt tay quanh eo Tôn Yên, kéo cô sát lại, một phần trong hắn muốn chiếm hữu, một phần lại cảm thấy bất an.

Nụ hôn trở nên mãnh liệt, như một cơn bão trong tâm trí cả hai.

Tôn Yên cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ, nơi mọi nỗi đau và lo âu dần tan biến. Nhưng trong sâu thẳm, cô biết rằng điều này không thể kéo dài mãi mãi, thực tại sẽ ập đến, bất kể cô có muốn hay không.

Tôn Yên từ từ thả Phó Nhậm Hiên ra, cảm giác như toàn bộ sức lực trong người cô đã rút cạn. Cô hả miệng thở dốc, từng hơi thở nặng nề và vội vàng, như thể không khí xung quanh trở nên quá ngột ngạt.

Tôn Yên cảm thấy nếu không làm vậy, nếu không chạm vào Phó Nhậm Hiên, cô sẽ không còn là chính mình nữa, sẽ chết trong những nỗi sợ hãi đang dồn nén.

Nhìn vào mắt Phó Nhậm Hiên, Tôn Yên thấy một thứ gì đó vừa quen thuộc vừa xa lạ, như thể hắn đang đứng giữa bóng tối và ánh sáng. Cô không thể tìm thấy lời nào để diễn tả những cảm xúc lẫn lộn trong lòng. Cảm giác sợ hãi, sự bất lực và cả khát khao đều hòa quyện vào nhau, tạo nên một cơn lốc cảm xúc mãnh liệt.

Phó Nhậm Hiên cũng đứng đó, một khoảng lặng bao trùm giữa hai người. Hắn chưa biết phải nói gì, và sự im lặng kéo dài như một lưỡi dao sắc bén, khiến không gian xung quanh trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Phó Nhậm Hiên cảm nhận được sự yếu đuối và sức mạnh đồng thời trong Tôn Yên, bản thân hắn cũng không biết phải làm gì tiếp theo.

Tôn Yên quỳ thẳng lưng ở trên giường, hai tay nắm lấy gương mặt Phó Nhậm Hiên, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài milimet. Cô nức nở, từng chữ lắp bắp thoát ra khỏi môi:

"Em... không có đi du học... em chỉ..."

Phó Nhậm Hiên cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng khi cô nhắc đến từ "du học." Hắn không thể giấu được sự khó chịu trong ánh mắt.

"Em...em chỉ... muốn Tôn Nghiên phải đau khổ... khi em giành lấy suất học bổng đó... cô ta cũng ghi danh... em ghét... cô ta." Giọng Tôn Yên vỡ vụn, từng chữ như một mũi dao đâm vào tim Phó Nhậm Hiên.

Tôn Yên thả lỏng tay, gương mặt hiện lên nỗi tuyệt vọng và sự giằng xé nội tâm. Cô đã chịu đựng quá nhiều, trong khoảnh khắc này, mọi thứ trong lòng cô vỡ òa. Hận thù và khao khát giành lấy thứ mà cô cho là công bằng trỗi dậy, như thể đó là cách duy nhất để cô khẳng định bản thân trong cái bóng của Tôn Nghiên.

Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên, một phần trong hắn cảm thấy đau đớn vì sự tổn thương của cô, nhưng một phần khác lại cảm thấy tức giận.

"Yên Yên" Phó Nhậm Hiên nói, giọng lạnh lẽo nhưng kiên quyết: "Em có chắc đó là điều em thực sự muốn không?"

Tôn Yên nhìn Phó Nhậm Hiên, lòng tràn đầy sự giằng xé: "Em chỉ muốn... cô ta đau khổ... cô ta... cướp... hết của... em." Cô nói, từng chữ thốt ra như một lời nguyền rủa.

Phó Nhậm Hiên cười lạnh, ánh mắt hắn lấp lánh một cách kỳ lạ. Hắn rất thích Tôn Yên như vậy, khi mà nỗi đau và sự phẫn nộ hòa quyện lại, khiến cô trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Phó Nhậm Hiên tiến lại gần, hôn lên môi Tôn Yên, nụ hôn không chỉ mang tính chất an ủi mà còn mang theo một chút đe dọa.

"Em nên biết." Phó Nhậm Hiên thì thầm, giọng nói êm ái nhưng đầy sức nặng: "Trong thế giới này, sự yếu đuối không bao giờ mang lại cho em điều gì tốt đẹp. Hãy biến nỗi đau thành sức mạnh. Nếu em muốn trả thù, tôi sẽ đứng bên cạnh em."

Phó Nhậm Hiên nắm lấy tay Tôn Yên, một phần của hắn muốn bảo vệ, nhưng một phần cũng muốn dẫn dắt cô vào con đường mà hắn đã chọn.

Tôn Yên cảm nhận được sự cuốn hút và sức mạnh trong lời nói của Phó Nhậm Hiên, nhưng đồng thời cũng thấy sự nguy hiểm tiềm ẩn.

Nỗi đau, sự ghen tị, cả tình yêu lẫn lộn trong lòng khiến Tôn Yên khó lòng suy nghĩ rõ ràng.

Phó Nhậm Hiên đang mở ra một cánh cửa khác, một con đường mà Tôn Yên chưa bao giờ dám bước vào. Nhưng liệu đó có phải là thứ cô thực sự muốn?

Phó Nhậm Hiên không biết lý do nhưng hắn rất thích thú với biểu hiện của Tôn Yên. Hắn nhận ra rằng cô chỉ muốn giành giật với Tôn Nghiên, điều đó khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Cô sẽ không bỏ hắn, điều này làm hắn thấy được sự chiếm hữu mà mình luôn khao khát.

Phó Nhậm Hiên nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc: "Thế nếu em được đi, thì em sẽ đi không?"

Tôn Yên lắc đầu, không chút do dự: "Em không đi."

Phó Nhậm Hiên hít một hơi, cảm giác một sự thỏa mãn trong lòng. Hắn lại hỏi, như muốn xác nhận một lần nữa: "Còn em có rời xa tôi không?"

Tôn Yên nhìn thẳng vào mắt hắn, lòng tràn đầy quyết tâm. "Em sẽ không."

Câu trả lời của Tôn Yên khiến Phó Nhậm Hiên cảm thấy một niềm vui không thể diễn tả. Hắn tiến gần hơn, nắm chặt lấy tay cô, như thể muốn truyền tải cho cô một cảm giác an toàn và chắc chắn.

"Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi chuyện." Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu vừa trầm bổng vừa quyết đoán.

Phó Nhậm Hiên có thể cảm nhận được sự kết nối giữa hai người, điều này càng làm hắn thêm phần tin tưởng vào tương lai mà họ sẽ cùng nhau tạo dựng, bất chấp những thử thách phía trước.

Phó Nhậm Hiên cười lạnh, như thể đã đạt được điều mình mong muốn, nhưng du͙© vọиɠ trong hắn vẫn chưa được thỏa mãn.

Phó Nhậm Hiên ôm chặt lấy eo Tôn Yên, kéo cô lại gần hơn, rồi hôn cô một cách mạnh bạo, như thể muốn truyền tải tất cả những cảm xúc lẫn lộn trong lòng mình.

Nụ hôn của Phó Nhậm Hiên mang theo sức mạnh, khiến Tôn Yên cảm thấy như mình bị cuốn vào một cơn lốc.

Mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại cảm giác mãnh liệt từ cơ thể Phó Nhậm Hiên. Tôn Yên không thể phủ nhận rằng mình cũng bị hấp dẫn, mặc dù trong lòng vẫn có chút do dự.

Phó Nhậm Hiên không ngừng hôn Tôn Yên, như thể muốn thuyết phục cô rằng đây là nơi mà cô thuộc về. Tôn Yên cảm nhận được sự khao khát trong từng cái chạm, sự chiếm hữu mà hắn đang thể hiện. Điều đó khiến cô vừa thấy sợ hãi, vừa cảm thấy một niềm vui không thể tả.

Tôn Yên muốn đẩy Phó Nhậm Hiên ra, nhưng sức mạnh từ đôi tay hắn khiến cô không thể cử động. Dù biết rằng đây không phải là cách giải quyết đúng đắn, nhưng cảm xúc trong cô lại khiến cho mọi lý trí trở nên mờ nhạt.

Nụ hôn giữa Tôn Yên và Phó Nhậm Hiên nổ ra như một cơn bão, mạnh mẽ và đầy cuốn hút.

Phó Nhậm Hiên áp môi mình lên môi Tôn Yên, bắt đầu bằng một cảm giác nhẹ nhàng nhưng nhanh chóng trở nên mãnh liệt hơn, như một ngọn lửa đang bùng cháy.

Hơi ấm từ cơ thể Phó Nhậm Hiên lan tỏa, khiến Tôn Yên cảm thấy như mình bị nhấn chìm trong sự khao khát.

Môi Phó Nhậm Hiên chạm vào môi cô, Tôn Yên không thể không phản ứng. Hắn hôn cô một cách tham lam, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó sâu thẳm bên trong cô.

Đôi tay Phó Nhậm Hiên ôm chặt lấy eo Tôn Yên, kéo cô sát lại, tạo nên một sự kết nối mãnh liệt giữa hai người. Tôn Yên cảm nhận được nhịp tim của hắn, đập mạnh mẽ, đồng điệu với nhịp đập trong lòng mình.

Khi Phó Nhậm Hiên khẽ mở miệng, Tôn Yên cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Hơi thở của hắn nóng bỏng và cuốn hút, khiến cô bị mê hoặc.

Nụ hôn này không chỉ đơn thuần là một hành động, mà còn là một lời hứa, một sự khẳng định rằng họ sẽ không buông bỏ nhau.

Trong khoảnh khắc đó, mọi suy nghĩ khác đều biến mất. Tôn Yên chìm đắm trong cảm giác bị chiếm hữu, trong những cơn sóng cảm xúc cuộn trào, vừa sợ hãi vừa hạnh phúc.

Dù biết rằng điều này có thể không bền vững, nhưng Tôn Yên vẫn không thể cưỡng lại sức hút từ nụ hôn của Phó Nhậm Hiên.

Phó Nhậm Hiên thì thầm vào tai Tôn Yên, giọng nói ấm áp và đầy lôi cuốn:

"Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn."

Từng chữ rơi xuống như một lời hứa, nhưng cũng mang theo một sức nặng không thể chối bỏ. Ngay sau đó, Phó Nhậm Hiên lại hôn Tôn Yên, nụ hôn này nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đầy sự khao khát, như thể muốn khắc sâu lời nói của mình vào tâm trí cô.

Tôn Yên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, một phần là vì bất ngờ, phần khác là vì những cảm xúc rối bời trong lòng.

Phó Nhậm Hiên quyến rũ Tôn Yên, ánh mắt thâm sâu, đầy sức mạnh: "Em có đồng ý không?"

Nỗi hồi hộp tràn ngập trong Tôn Yên, cùng với cảm giác sợ hãi về tương lai. Nhưng nhìn vào ánh mắt đầy du͙© vọиɠ của Phó Nhậm Hiên, Tôn Yên cảm thấy một thứ gì đó trong lòng đang thay đổi.

Tôn Yên không thể phủ nhận rằng mơ ước về một cuộc sống bên Phó Nhậm Hiên, dù có nguy hiểm hay không chắc chắn, đã bắt đầu nhen nhóm trong tâm trí mình.

"Em... em cần thời gian."

Tôn Yên lắp bắp, nhưng trong sâu thẳm, cô cũng biết rằng trái tim mình đang nghiêng về phía Phó Nhậm Hiên.

Phó Nhậm Hiên nắm chặt tay Tôn Yên, như thể muốn truyền tải rằng dù thế nào đi chăng nữa, hắn sẽ luôn bên cạnh, không để cô phải một mình đối diện với những nỗi sợ hãi.

Phó Nhậm Hiên nghe thấy lời phản kháng của Tôn Yên, liền cắn nhẹ vào cổ cô, khiến cô cảm thấy một cơn lạnh sống lưng.

"Không có thời gian đâu." Phó Nhậm Hiên nói, giọng lạnh lẽo nhưng đầy quyền lực.

Tôn Yên không thể kiềm chế được, nước mắt rơi xuống khi cảm giác đau đớn từ cú cắn truyền đến.

"Huhu, đau quá... đừng có cắn..." Tôn Yên khóc, sự yếu đuối hiện rõ trên gương mặt, nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Phó Nhậm Hiên nhìn Tôn Yên, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn ẩn chứa một sự quan tâm đặc biệt.

"Vậy thì em trả lời đi, hửm?"

Phó Nhậm Hiên giữ lấy cổ Tôn Yên, không cho cô có cơ hội tránh đi câu hỏi.

"Đau quá... em đồng ý."

Tôn Yên đáp, không còn sức lực để kháng cự. Câu trả lời của cô như một sự đầu hàng, nhưng cũng là một quyết định mà cô biết mình sẽ không thể quay lại.

Phó Nhậm Hiên nở một nụ cười mãn nguyện, như thể đã chiếm được điều mà hắn khao khát bấy lâu. Hắn kéo Tôn Yên lại gần hơn, áp môi lên trán cô như một lời hứa rằng từ giờ trở đi, họ sẽ cùng nhau bước vào một chương mới đầy thử thách.

Sự cam kết trong khoảnh khắc này không chỉ là lời nói, mà còn là sự gắn bó giữa hai người, khiến cả hai cảm nhận được sức mạnh của tình yêu và những điều chưa biết phía trước.