Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 63: Ꮆiết Tôn Nghiên

Tiếng cửa kính vỡ vụn vang lên từ ban công ngay phòng ngủ của Tôn Nghiên, khiến cô giật mình. Cô nheo mắt bước ra ngoài, ánh trăng chiếu rọi làm rõ khuôn mặt lạnh lùng của Tôn Yên, tạo nên một khung cảnh căng thẳng và bí ẩn.

Tôn Nghiên cảm thấy ngỡ ngàng, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, giả bộ dịu dàng hỏi: "Chị, sao chị lại ở đây? Phó Nhậm Hiên đang tìm chị đó."

Tôn Yên không trả lời, chỉ im lặng đứng đó, ánh mắt sắc lạnh. Cô cầm chặt một cây thương bằng sắt nhọn, ánh mắt như thiêu đốt mọi thứ xung quanh:

"Tôn Nghiên? Hay đúng hơn là Angle?"Thợ săn tác giả" nhỉ?" Cô nói, giọng điệu bình thản nhưng không kém phần mạnh mẽ.

Tôn Nghiên trầm mặt, cảm thấy bị đe dọa: "Chị nói gì vậy?" Cô không hiểu nổi lời nói của Tôn Yên.

Tôn Yên cười nhạt, nhưng ánh mắt của cô tràn đầy căm phẫn: "Tôi nhớ hết mọi chuyện rồi, Angle. Cô là người đã kéo tôi vào cuốn tiểu thuyết này, khiến cho Phó Nhậm Hiên chiếm hữu tôi và khiến tôi phải đau khổ."

Tôn Nghiên sững sờ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cô đã nghĩ rằng mọi thứ đều được giấu kín, nhưng giờ đây, sự thật lại như một cú tát vào mặt cô: "Chị không thể nhớ! Đó chỉ là một trò chơi mà thôi!"

"Trò chơi?"

Tôn Yên hỏi lại, giọng điệu đầy chế giễu: "Cô có biết cái giá của trò chơi này là gì không? Cô đã khiến tôi mất đi tự do, mất đi bản thân mình. Tôi sẽ không để cô tiếp tục thao túng cuộc đời tôi nữa."

Cây thương trong tay Tôn Yên ánh lên dưới ánh trăng.

Tôn Nghiên cảm thấy nỗi sợ hãi len lỏi vào tim mình, nhưng cô cũng không muốn khuất phục: "Phó Nhậm Hiên sẽ không tha cho chị đâu!"

"Và cô cũng sẽ không thoát khỏi những gì mình đã gây ra." Tôn Yên đáp, bước từng bước tiến về phía Tôn Nghiên, quyết tâm không lùi bước: "Cô đã tạo ra cơn bão này, và giờ đây, cô sẽ phải đối mặt với nó."

Trong khoảnh khắc căng thẳng, hai chị em nhìn nhau, mỗi người đều quyết tâm bảo vệ con đường của mình.

Dù có thể xảy ra bất cứ điều gì, Tôn Yên đã sẵn sàng để đối mặt với số phận, cô sẽ không cho phép bất kỳ ai, kể cả Tôn Nghiên, cản đường mình.

Tôn Nghiên bỗng dưng chuyển sang gương mặt méo mỏ, nụ cười nở rộng đến mang tai, nhưng bên trong lại ẩn chứa sự lo lắng.

"Chị tính gϊếŧ tôi? Không được đâu! Nếu tôi chết, tôi sẽ quay lại thời gian đó, cô sẽ mất hết ký ức." Tôn Nghiên nói với giọng điệu thách thức.

Tôn Yên không chần chừ, cô dồn sức đạp vào bụng Tôn Nghiên, khiến cô ta bay vào trong phòng và ngã xuống sàn.

Tiếng va chạm làm cho không gian trở nên im lặng, nhưng chỉ trong chốc lát.

Với vẻ mặt lạnh lùng, Tôn Yên chống cây thương xuống sàn gạch, tạo ra một vết nứt lớn.

Tôn Yên mạnh bạo nắm lấy cằm của Tôn Nghiên, ép buộc cô ta phải nhìn mình: "Quay lại thời gian? Cứ việc. Nhưng mỗi lần cô quay lại, tôi sẽ gϊếŧ cô một lần."

Tôn Nghiên, dù đang trong thế bị áp đảo, vẫn không ngừng cười ha hả: "Chị thật sự nghĩ rằng tôi sợ sao? Từng lần chết đi rồi sống lại chỉ khiến tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi chị phải trả giá cho mọi thứ!"

Ánh mắt của Tôn Yên chợt lóe lên sự quyết đoán: "Mạnh mẽ hơn? Hãy nhìn vào gương mặt của mình đi, Tôn Nghiên. Cô đã để sự ác độc chiếm lấy tâm hồn mình. Cô có biết rằng mọi thứ sẽ không mãi mãi như vậy không?"

Tôn Nghiên không ngừng cười, nhưng giờ đây, sự điên cuồng trong nụ cười ấy bắt đầu tan biến: "Chị không thể gϊếŧ tôi. Tôi là vị thần của cuốn tiểu thuyết này. Tôi có thể thay đổi mọi thứ."

"Cô có thể thay đổi tất cả, nhưng không thể thay đổi tôi." Tôn Yên thốt lên, tay siết chặt hơn quanh cằm của Tôn Nghiên, ánh mắt lấp lánh đầy thù hận: "Tôi sẽ không bao giờ là con rối trong trò chơi của cô nữa!"

"Tôn Nghiên à."

Tôn Yên cất tiếng, âm điệu bình thản nhưng đầy thách thức:

"Chắc cô kinh ngạc khi tôi nhớ ra mọi chuyện đúng không? Thao túng ký ức của tôi? Cô chỉ là một con virus chết tiệt, cơ thể tôi đã tạo ra đề kháng rồi. Cô cứ việc lặp lại thời gian, tôi vẫn sẽ không bị mất ký ức đâu."

Nghe thấy những lời này, Tôn Nghiên cảm thấy sự sợ hãi len lỏi trong lòng.

Tôn Nghiên chưa bao giờ nghĩ rằng Tôn Yên lại có thể kháng cự lại sự kiểm soát của mình. Nhưng không thể để điều này diễn ra, cô lập tức tấn công trở lại:

"Chị không thể ngăn cản tôi! Tôi sẽ luôn tìm ra cách để chiếm lại mọi thứ!"

Đúng lúc đó, Tôn Yên không chần chừ, vung tay tát vào mặt Tôn Nghiên.

Tiếng vả vang lên như một cú tát trời giáng, khiến Tôn Nghiên choáng váng. Nhưng ngay lập tức, Tôn Nghiên đứng không thể đỡ nổi những cú vả tiếp theo từ Tôn Yên.

"Cô không có quyền làm chủ cuộc đời tôi." Tôn Yên dùng tay liên tiếp vả vào mặt Tôn Nghiên, mỗi cú tát đều mang theo sự tức giận, căm phẫn mà cô đã phải chịu đựng bấy lâu.

"Chị... đủ rồi!"

Tôn Nghiên lùi lại, nhưng sắc mặt cô ta không hề tỏ ra khuất phục. Cô ta bắt đầu cảm nhận được sức mạnh của Tôn Yên, nỗi lo sợ bắt đầu dâng lên trong lòng: "Chị không thể làm như vậy! Chị không thể gϊếŧ tôi, không thể xóa bỏ tôi!"

Tôn Nghiên nhìn Tôn Yên, nhận ra rằng mọi thứ đã không còn như trước: "Chị không thể chiến thắng! Tôi sẽ trở lại, và lần này, tôi sẽ không để chị có cơ hội phản kháng!"

Nhưng trong thâm tâm, Tôn Nghiên bắt đầu cảm thấy sự nghi ngờ. Liệu cô ta có thật sự đủ sức mạnh để đối đầu với Tôn Yên lần nữa?

Mọi thứ đều phụ thuộc vào quyết định của từng người, nhưng trong khoảnh khắc này, sự đấu tranh giữa họ đã trở thành một cuộc chiến không thể tránh khỏi.

Tôn Yên nhấc cây thương lên, đâm mạnh vào bàn tay của Tôn Nghiên, khiến cô ta hét lên:

"Aaaaaaaa!"

Giọng hét vang lên trong không gian tĩnh lặng, tràn đầy sự đau đớn.

Tôn Yên cười lạnh lùng, đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn: "Không phải cô là thần sao? Thần thì làm sao biết đau?"

Sự khinh bỉ trong lời nói khiến Tôn Nghiên giật mình. Cô ta nhanh chóng thay đổi dáng vẻ, cố gắng trở nên dịu dàng, nức nở:

"Ông nội, ông nội! Quản gia, cứu tôi..." Sự cầu cứu của cô ta như một cái bẫy nhằm đánh lạc hướng Tôn Yên.

Nhưng Tôn Yên không bị lung lay. Cô rút cây thương ra khỏi bàn tay Tôn Nghiên, khiến cô ta đau đớn hơn. Không chần chừ, Tôn Yên lại đâm xuống thêm một nhát:

"Ồn quá, cô sợ chết sao? Tôi đã gϊếŧ chết ông nội và mọi người rồi... không ai đến đâu."

Giọng nói của Tôn Yên lạnh lẽo như băng giá, không hề có chút thương xót nào. Tôn Nghiên cảm thấy nỗi sợ hãi dâng lên, cô ta không còn là kẻ mạnh mẽ trước kia nữa:

"Chị không thể làm vậy!" Tôn Nghiên kêu lên, âm thanh lạc điệu trong sự tuyệt vọng.

Tôn Yên chỉ nhìn cô ta, ánh mắt không một chút dao động: "Tôi đã mất quá nhiều thứ. Tôi sẽ không để cô tiếp tục chiếm giữ cuộc đời của tôi nữa."

"Tôn Yên!" Tôn Nghiên nói, cố gắng giữ bình tĩnh: "Phó Nhậm Hiên sẽ đến sớm thôi."

Tôn Yên không hề sợ hãi, cô chỉ cười lạnh lùng: "Cô nghĩ tôi quan tâm sao?"

Tôn Yên tiếp tục rút cây thương ra, đâm vào một chỗ khác trên người Tôn Nghiên. Máu chảy ra dữ dội, nhuộm đỏ sàn nhà.

Tôn Nghiên vừa cười vừa la hét như một kẻ điên: "Chị nghĩ chị sẽ thắng sao? Chị sẽ không thể thoát khỏi tôi đâu!"

Âm thanh điên cuồng của Tôn Nghiên vang vọng khắp căn phòng, nhưng trong giọng cười ấy ẩn chứa nỗi đau và sợ hãi.

Tôn Yên nhìn thẳng vào mắt Tôn Nghiên, không một chút dao động:

"Cô đã làm tôi đau khổ quá nhiều rồi, giờ đến lượt cô phải chịu đựng."

Máu vẫn chảy ra, nhưng Tôn Nghiên không thể chấp nhận thất bại. Cô ta cố gắng nhúc nhích, tìm cách thoát khỏi tình thế này:

"Chị không thể gϊếŧ tôi! Tôi là kẻ kiểm soát mọi thứ, tôi có thể quay ngược thời gian bất cứ lúc nào!"

Giọng cười điên cuồng của Tôn Nghiên vẫn vang lên, như thể cô ta không thể chấp nhận thực tại:

"Chị có biết không? Dù có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ luôn tìm cách trở lại!"

"Không, cô sẽ không có cơ hội nào nữa." Tôn Yên khẳng định, ánh mắt cô trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết.

Cuộc chiến giữa họ đã đến hồi gay cấn, không còn đường lùi. Ai sẽ chiến thắng, ai sẽ phải trả giá cho những quyết định của mình? Mọi thứ chỉ còn là một câu hỏi lớn giữa những mảnh vụn của máu và nước mắt.

Tôn Yên nắm chặt lấy gương mặt xinh đẹp của Tôn Nghiên:

"Cô có biết tại sao tôi lại gϊếŧ người dễ dàng đến thế không? Bởi vì tôi sẽ gϊếŧ và gϊếŧ, rồi sau đó gϊếŧ cô. Khi thời gian quay lại, mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra, và tôi sẽ ở quá khứ, không phải là một tên gϊếŧ người."

Tôn Nghiên bật cười, giọng cười như một nhát dao cắt vào không khí, đầy kiêu ngạo: "Chị nghĩ chị có thể làm điều đó sao? Chị chỉ đang tự dối lòng thôi!"

Tôn Yên không hề bận tâm, sự điên cuồng trong Tôn Nghiên chỉ khiến cô thêm phẫn nộ.

Ngay lập tức, Tôn Yên vả mạnh vào mặt Tôn Nghiên, âm thanh vang dội như một cú tát trời giáng:

"Cô không hiểu tôi một chút nào."

Tôn Nghiên lùi lại, sững sờ trước sức mạnh của Tôn Yên: "Chị không thể gϊếŧ tôi! Tôi có thể trở lại và mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu!"

Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, không khí trở nên dày đặc với sự đối đầu giữa họ.

Hai người con gái, hai số phận khác nhau, giờ đây đang đứng trên bờ vực của sự sống và cái chết, nơi mà mọi quyết định đều có thể thay đổi mãi mãi.

Tôn Yên đã quyết định không chỉ chiến đấu vì bản thân mà còn vì những gì đã mất, và cô sẽ không dừng lại cho đến khi hoàn thành được điều đó.

Tôn Yên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tôn Nghiên vang lên, cô nhanh chóng cầm máy và nhấc lên.

Bên kia đầu dây, giọng nói trầm ấm của Phó Nhậm Hiên vang lên, đầy lo lắng.

"Yên Yên? Em đang ở đâu?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng khẩn trương.

"Đang ở Tôn gia." Tôn Yên đáp, cố gắng giữ giọng mình thật bình thản.

"Ở yên đấy." Phó Nhậm Hiên nói, âm thanh mang theo sự lo lắng ngày càng dâng cao.

"Ừm."

Tôn Yên quay sang nhìn Tôn Nghiên, thấy vẻ mặt cô ta đang dần hoảng loạn khi nhận ra điều gì sắp xảy ra.

"Chị không thể làm vậy, Tôn Yên!" Tôn Nghiên gào lên, nhưng đã quá muộn.

"Hắn sắp đến đây rồi." Tôn Yên nói, ánh mắt lạnh lùng lướt qua gương mặt Tôn Nghiên: "Ngủ ngon nhé, Angle."

Với một động tác nhanh như chớp, Tôn Yên cầm chặt cây thương, đâm thẳng vào ngực Tôn Nghiên. Cảm giác lạnh lẽo của thép sắc bén xuyên qua da thịt, máu lập tức chảy ra, nhuộm đỏ sàn nhà.

"Tại sao?" Tôn Nghiên hét lên, vẻ mặt hoảng loạn và đau đớn: "Chị... chị không thể gϊếŧ tôi!"

"Cô đã khiến tôi đau khổ quá lâu rồi." Tôn Yên lạnh lùng nói, không hề chớp mắt: "Đã đến lúc cô phải trả giá."

Trong khoảnh khắc, thời gian như ngưng lại, Tôn Nghiên gục xuống, cảm giác sự sống dần rời xa, nhưng trong ánh mắt cô ta vẫn có sự kháng cự.

Tôn Yên cảm nhận được một phần nào đó trong lòng mình chùn lại, nhưng cô đã quyết định rồi. Không còn đường lùi.

Tôn Yên đứng yên đó, ánh mắt trống rỗng nhìn Tôn Nghiên nằm bất động trong vũng máu. Cô ngồi xuống giường, tâm trạng rối bời và trống rỗng.

Trong giây phút đó, mọi cảm xúc dường như tạm ngừng, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đáng sợ.

Cửa phòng bật mở, Phó Nhậm Hiên xuất hiện, đôi mắt hắn lướt nhanh qua cảnh tượng trước mặt, sững sờ khi nhìn thấy Tôn Nghiên nằm trên sàn. Hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng âm thanh bỗng im bặt khi có một tiếng "tách" vang lên.

Ngay lập tức, mọi thứ xung quanh chìm vào một màu đen sâu thẳm, như thể không gian và thời gian bị đứt gãy. Âm thanh, ánh sáng, cả những cảm xúc đều bị nuốt chửng. Tôn Yên cảm thấy như mình đang rơi vào một hố sâu không đáy, không biết mình sẽ rơi xuống đâu.