Tôn Yên tỉnh dậy vào buổi chiều, cảm thấy tinh thần đã khá hơn. Khi mở mắt, cô nhìn thấy chị điều dưỡng bưng tô cháo nóng hổi vào phòng, khuôn mặt tươi cười của chị khiến không khí bỗng trở nên dễ chịu hơn.
"Chào em, Tôn Yên! Em đã dậy rồi à?" Chị điều dưỡng nói với giọng vui vẻ, đặt tô cháo lên bàn cạnh giường: "Hôm nay có món yêu thích của em này. Em không biết đâu, nhưng chị rất ghen tỵ với em đó, có bạn trai đẹp như vậy!"
Nghe vậy, Tôn Yên bỗng cảm thấy đỏ mặt. Cô nhớ lại hình ảnh của Phó Nhậm Hiên, người đàn ông cực đoan mà cô không thể ngừng nghĩ tới. Hắn là một người khiến cô cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng đầy lo sợ.
Tôn Yên khẽ mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng khi nghĩ về sự quan tâm của Phó Nhậm Hiên dành cho mình.
"Cảm ơn chị, em cũng không thể nào tưởng tượng được anh ấy lại... lo cho em đến như vậy."
Tôn Yên đáp, giọng nói có phần ngập ngừng. Cô cảm nhận được một phần hạnh phúc khi biết rằng có người quan tâm đến mình như vậy, dù cho giữa cô và Phó Nhậm Hiên có nhiều mâu thuẫn và phức tạp.
Chị điều dưỡng tiếp tục, ánh mắt đầy ý hiểu: "Em thật may mắn. Cố gắng ăn cháo nhé, nó rất tốt cho sức khỏe."
Tôn Yên gật đầu, cảm ơn chị và bắt đầu ăn cháo, nhưng trong lòng cô lại không ngừng suy nghĩ về những cảm xúc mâu thuẫn. Cô biết rằng tình cảm giữa cô và Phó Nhậm Hiên không chỉ đơn thuần là tình yêu, mà còn là sự chiếm hữu mà hắn dành cho cô.
Dù có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng trong khoảnh khắc này, Tôn Yên chỉ muốn cảm nhận sự quan tâm chân thành từ Phó Nhậm Hiên.
Sau khi ăn xong tô cháo, chị điều dưỡng rời khỏi phòng. Tôn Yên, vẫn còn mơ màng vì thuốc và cơn đau đầu, không nghe thấy gì xung quanh.
Chị điều dưỡng bước ra ngoài, nơi các đồng nghiệp đang trò chuyện.
Chị điều dưỡng cầm điện thoại lên và đọc tin nhắn từ nhóm đồng nghiệp:
Đồng nghiệp 1: "Phó tổng của Phó Thị đang đến đấy! Phòng VIP mà cô tên Tôn Yên đang nằm đó, là vị hôn thê của anh ta. Hai ngày nữa sẽ có hôn lễ của hai người họ đó."
Đồng nghiệp 2: "Ghen tỵ quá!"
Đồng nghiệp 3: "Nhưng mà phó tổng kỳ lạ lắm, anh ta đang bước đến đó, anh ta có vẻ đang.. phẫn nộ.."
Chị điều dưỡng nhướng mày, rồi thở dài, lo lắng cho Tôn Yên. Cô biết rằng Phó Nhậm Hiên là một người khó đoán, đặc biệt khi có chuyện không như ý. Cảm giác hồi hộp lẩn khuất trong lòng chị khi nghĩ về phản ứng của hắn.
Chị nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại Tôn Yên vẫn đang chìm đắm trong giấc ngủ, hoàn toàn không hay biết về cơn bão sắp ập đến.
Phó Nhậm Hiên bước đi vững vàng trong bệnh viện, từng bước chân của hắn như vang lên những âm thanh uy nghi, tỏa ra hàn khí và sát khí khiến cho mọi người xung quanh đều phải rụt rè tránh xa.
Những ánh mắt không dám chạm vào Phó Nhậm Hiên, mỗi người đều cảm nhận được sự tức giận đang dồn nén bên trong con người đầy quyền lực ấy.
Phó Nhậm Hiên không dừng lại, không quay đầu, chỉ hướng thẳng đến phòng VIP của Tôn Yên.
Hành lang yên tĩnh như tắt ngấm âm thanh, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của những nhân viên y tế khi Phó Nhậm Hiên đi ngang qua, họ biết rằng không ai muốn trở thành mục tiêu của cơn thịnh nộ đang dâng cao trong hắn.
Khi đến trước cửa phòng, Phó Nhậm Hiên đứng lại một chút, đôi mắt lạnh lùng của hắn lướt qua khung cửa.
Phó Nhậm Hiên cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn, sự lo lắng lẫn giận dữ trào dâng. Hắn chỉ muốn vào trong, muốn biết Tôn Yên đang ở đâu, làm gì, tại sao cô lại có thể nghĩ đến việc rời xa hắn.
Không thể để điều này xảy ra. Phó Nhậm Hiên quyết tâm phải giữ lấy Tôn Yên, không để ai hay bất kỳ điều gì tách rời hai người họ. Với suy nghĩ đó, hắn đẩy cửa bước vào, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu mọi thứ trong phòng, tìm kiếm Tôn Yên.
Tôn Yên nghe thấy động tĩnh, cô mơ màng dụi mắt, ánh mắt lờ mờ nhìn xung quanh.
Ánh hoàng hôn chiếu vào căn phòng, tạo nên những bóng đổ dài trên tường, nhưng Tôn Yên không thấy rõ mặt của Phó Nhậm Hiên. Cảm giác rùng mình khiến cô co ro lại, giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
"Nhậm Hiên, anh có thể tăng nhiệt độ máy lạnh lên không? Em lạnh quá."
Nhưng chẳng có ai đáp lại lời Tôn Yên. Sự im lặng bao trùm không gian, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường, càng làm cho sự lo lắng trong lòng cô dâng cao.
Tôn Yên không biết có phải vì cơn lạnh từ máy lạnh hay không, nhưng trái tim cô như đang run lên. Cô cố gắng ngồi dậy, mắt vẫn chưa quen với ánh sáng mờ mịt, cảm giác bất an bao trùm lấy cô.
Khi ánh sáng dần dần sáng lên, Tôn Yên nhận ra hình bóng của một người đứng trước cửa, nhưng những chi tiết vẫn còn mờ mịt, khiến cô cảm thấy lạ lẫm và lo lắng hơn.
Tôn Yên cảm nhận được sự hiện diện của Phó Nhậm Hiên, nhưng tại sao hắn lại im lặng?
Phó Nhậm Hiên cầm remote máy lạnh trong tay, ánh mắt hắn tối tăm như những đám mây đen đang bao trùm bầu trời.
Phó Nhậm Hiên ấn nút, bật máy lạnh xuống còn 18 độ, không nói một lời.
Tôn Yên cảm thấy hơi lạnh xộc đến, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, khiến cô giật mình.
"Nhậm Hiên, sao anh lại bật máy lạnh xuống thấp như vậy?"
Tôn Yên ngơ ngác hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần run rẩy. Cô cố gắng ngồi dậy, nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của Phó Nhậm Hiên, không hiểu tại sao hắn lại hành động như thế.
Phó Nhậm Hiên không trả lời, ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo, tập trung vào việc điều chỉnh nhiệt độ như thể đó là điều duy nhất quan trọng.
Tôn Yên cảm nhận được sự xa cách, sự lạnh lùng tỏa ra từ Phó Nhậm Hiên, lòng cô tràn ngập một nỗi lo lắng mơ hồ.
Có chuyện gì đã xảy ra khiến Phó Nhậm Hiên trở nên như vậy?
Trong thâm tâm, Tôn Yên cảm thấy một sự bất an đang dâng lên, như thể những cơn sóng ngầm đang cuồn cuộn bên dưới bề mặt bình yên.
Phó Nhậm Hiên bước đến gần, khuôn mặt hắn trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. Phó Nhậm Hiên nâng gương mặt Tôn Yên bằng cả hai bàn tay, giữ chặt cô lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá.
Phó Nhậm Hiên giữ chặt gương mặt Tôn Yên, từng ngón tay của hắn siết lại như thể muốn định hình khuôn mặt cô, khiến cho cô cảm thấy như đang bị kẹt giữa hai bức tường vô hình.
Cảm giác đau đớn lan tỏa từ những điểm tiếp xúc trên làn da Tôn Yên, không phải chỉ vì sự chặt chẽ của bàn tay Phó Nhậm Hiên, mà còn vì ánh mắt lạnh lùng của hắn như đang xuyên thấu vào tâm hồn cô.
Khi Phó Nhậm Hiên nắm chặt hai bên má cô, Tôn Yên cảm nhận được sự chênh vênh, như thể hắn đang cố gắng chiếm đoạt cả thể xác lẫn tâm trí cô.
Hơi thở của Tôn Yên trở nên gấp gáp, mũi cô cay cay, một nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng.
Dù biết rằng Phó Nhậm Hiên có thể sẽ không làm tổn thương Tôn Yên, nhưng sự quyết liệt trong cách hắn giữ cô lại khiến cô cảm thấy như một con mồi trong tay kẻ đi săn.
Mỗi giây trôi qua, áp lực từ những ngón tay của hắn càng trở nên nặng nề hơn, khiến cho Tôn Yên cảm thấy đau đớn không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần.
Tôn Yên cảm nhận được sự chiếm hữu mà Phó Nhậm Hiên đang thể hiện, như thể hắn muốn khẳng định rằng cô thuộc về hắn, không thể thoát ra được.
Dù trong lòng tràn ngập cảm giác sợ hãi, Tôn Yên cũng không thể phủ nhận sự khao khát lẫn lộn bên trong mình, điều đó khiến cho nỗi đau càng thêm sâu sắc.
Tôn Yên mới choàng tỉnh, trong khoảnh khắc đầu tiên, sự hoảng hốt tràn ngập tâm trí cô khi gương mặt đáng sợ của Phó Nhậm Hiên nhìn chằm chằm vào mình.
"Nhậm Hiên, buông em ra!"
Tôn Yên hốt hoảng kêu lên, vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay cứng như thép của Phó Nhậm Hiên.
Nhưng không thể, sức mạnh của Phó Nhậm Hiên quá lớn, khiến Tôn Yên không thể nhúc nhích. Cô cảm thấy hoảng sợ trước sự điên cuồng trong ánh mắt hắn, như thể một cơn bão đang hình thành ngay trước mặt.
Cảm giác đau đớn lan tỏa từ những điểm tiếp xúc trên làn da Tôn Yên, không phải chỉ vì sự chặt chẽ của bàn tay Phó Nhậm Hiên, mà còn vì ánh mắt lạnh lùng của hắn như đang xuyên thấu vào tâm hồn cô.
Phó Nhậm Hiên không nói gì, chỉ giữ chặt Tôn Yên trong lòng bàn tay, ánh mắt đen tối ấy như muốn thấu suốt tâm can cô.
Tôn Yên có thể cảm nhận được hơi thở của Phó Nhậm Hiên, sự căng thẳng trong không khí, nỗi giận dữ dường như đang dâng lên bên trong hắn.
Tôn Yên cảm thấy như bị kẹt giữa hai bức tường vô hình, một nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng, từng giây trôi qua, áp lực từ những ngón tay của Phó Nhậm Hiên càng trở nên nặng nề hơn, khiến cho Tôn Yên cảm thấy đau đớn không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần.
"Nhậm Hiên, có chuyện gì sao?"
Tôn Yên hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh trong khi tim đập thình thịch, nhưng sự lo lắng vẫn len lỏi trong từng lời nói.
Tôn Yên chỉ mong Phó Nhậm Hiên sẽ buông cô ra, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô cũng cảm nhận được sự chiếm hữu mạnh mẽ đang lan tỏa từ hắn, như thể hắn muốn khẳng định rằng cô thuộc về hắn, không thể thoát ra được.
Dù trong lòng tràn ngập cảm giác sợ hãi, Tôn Yên cũng không thể phủ nhận sự khao khát lẫn lộn bên trong mình, điều đó khiến cho nỗi đau càng thêm sâu sắc.
Phó Nhậm Hiên giữ chặt gương mặt Tôn Yên, từng ngón tay của hắn siết lại như thể muốn định hình khuôn mặt cô, khiến cho cô cảm thấy như đang bị kẹt giữa hai bức tường vô hình. Cảm giác đau đớn lan tỏa từ những điểm tiếp xúc trên làn da cô, không phải chỉ vì sự chặt chẽ của bàn tay hắn, mà còn vì ánh mắt lạnh lùng của hắn như đang xuyên thấu vào tâm hồn cô.
Khi Phó Nhậm Hiên nắm chặt hai bên má cô, Tôn Yên cảm nhận được sự chênh vênh, như thể hắn đang cố gắng chiếm đoạt cả thể xác lẫn tâm trí cô. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, mũi cô cay cay, và một nỗi sợ hãi dâng trào trong lòng. Dù biết rằng hắn có thể sẽ không làm tổn thương cô, nhưng sự quyết liệt trong cách hắn giữ cô lại khiến cô cảm thấy như một con mồi trong tay kẻ đi săn.
Mỗi giây trôi qua, áp lực từ những ngón tay của hắn càng trở nên nặng nề hơn, khiến cho Tôn Yên cảm thấy đau đớn không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần. Cô cảm nhận được sự chiếm hữu mà hắn đang thể hiện, như thể hắn muốn khẳng định rằng cô thuộc về hắn, không thể thoát ra được. Dù trong lòng tràn ngập cảm giác sợ hãi, Tôn Yên cũng không thể phủ nhận sự khao khát lẫn lộn bên trong mình, điều đó khiến cho nỗi đau càng thêm sâu sắc.