Tôn Yên ngủ say, những giấc mơ chập chờn lướt qua trong tâm trí mờ ảo của cô, xóa nhòa đi những lo lắng và áp lực từ thế giới bên ngoài. Cơn đau đầu nhờ thuốc giảm đi, nhường chỗ cho sự bình yên tạm thời.
Trong lúc ấy, Phó Nhậm Hiên đã kết thúc cuộc họp online, cảm giác căng thẳng vẫn còn đọng lại trong đầu hắn.
Khi Phó Nhậm Hiên quay mặt lại, ánh mắt đầu tiên đã dừng lại ở gương mặt thanh tú của Tôn Yên.
Phó Nhậm Hiên đứng lặng, như bị thôi miên trước vẻ đẹp bình yên của cô. Tôn Yên nằm đó, khuôn mặt không một chút trang điểm, tự nhiên và thanh khiết, như một viên ngọc quý không hề có chút tì vết.
Ánh mắt của Phó Nhậm Hiên dần trở nên nặng nề với sự du͙© vọиɠ và cố chấp. Hắn không thể ngờ rằng chỉ cần Tôn Yên nằm yên đó, không cần cố gắng hay thể hiện gì, cô vẫn có thể quyến rũ hắn đến mức này.
Một cảm giác nóng bỏng dâng lên trong l*иg ngực Phó Nhậm Hiên, khiến hắn muốn chạm vào, muốn cảm nhận sự tồn tại của Tôn Yên bên cạnh mình.
Phó Nhậm Hiên tiến lại gần hơn, từng bước chân dồn dập, như thể không thể kiềm chế được sự hấp dẫn kỳ lạ mà Tôn Yên mang lại. Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, đôi mắt hắn ánh lên sự chiếm hữu.
Mặc dù biết rằng Tôn Yên cần thời gian để hồi phục, nhưng Phó Nhậm Hiên lại không thể ngăn bản thân mình khỏi những suy nghĩ cuồng nhiệt.
"Em sẽ không bao giờ phải lo lắng về bất cứ điều gì."
Phó Nhậm Hiên thầm thì, như một lời hứa hẹn. Hắn muốn Tôn Yên thuộc về hắn, không chỉ trong hiện tại mà còn cả tương lai.
Dù có điều gì xảy ra, Phó Nhậm Hiên sẽ luôn ở đây, bảo vệ Tôn Yên khỏi mọi tổn thương, từ thế giới bên ngoài hay từ chính bản thân mình.
Nhưng ngay lúc đó, Phó Nhậm Hiên cũng tự nhắc nhở mình rằng hắn không thể để sự đam mê này chi phối lý trí. Hắn phải kiểm soát bản thân, không chỉ vì Tôn Yên mà còn vì tương lai của cả hai. Hắn muốn chứng minh rằng tình yêu của mình dành cho cô là chân thành, nhưng trong thâm tâm, bản tính chiếm hữu của hắn luôn âm thầm chi phối mọi suy nghĩ.
Phó Nhậm Hiên không chỉ khao khát cô thuộc về mình; hắn còn cần Tôn Yên hiểu rằng không ai có thể xen vào mối quan hệ này.
Trong khoảnh khắc ấy, Phó Nhậm Hiên đã quyết định rằng khi Tôn Yên tỉnh lại, hắn sẽ nói cho cô biết những cảm xúc thật sự trong lòng mình.
Cảm xúc ấy cần được thể hiện, không chỉ trong những hành động mà còn qua những lời nói, để Tôn Yên hiểu rằng cô không chỉ là một phần của cuộc sống hắn, mà là tất cả.
Phó Nhậm Hiên sẽ khiến Tôn Yên thấy rằng, cho dù tình yêu có nghĩa gì đi nữa, trong trái tim hắn, Tôn Yên sẽ luôn là của hắn, không ai có thể lấy đi.
Phó Nhậm Hiên bước ra khỏi cửa phòng, ánh mắt hắn lạnh lùng và đầy quyết đoán. Hắn dặn dò điều dưỡng về những chi tiết cần thiết để chăm sóc cho Tôn Yên, không bỏ sót bất kỳ điều gì. Khi đã chắc chắn rằng cô sẽ được chăm sóc chu đáo, hắn lái xe đến biệt thự Tôn gia, tâm trạng phẫn nộ dâng cao.
Trong lòng Phó Nhậm Hiên, sự tức giận và mong muốn giành lại quyền kiểm soát tràn ngập. Ánh mắt của hắn như muốn gϊếŧ người, tập trung vào mục tiêu duy nhất, những ai đã khiến Tôn Yên phải chịu đựng đau đớn.
Phó Nhậm Hiên không thể chấp nhận việc bất kỳ ai làm tổn thương Tôn Yên, hắn sẽ không để điều đó xảy ra một lần nữa. Quyết tâm trong hắn càng mạnh mẽ hơn khi hắn nghĩ đến Tôn Yên, người mà hắn muốn bảo vệ và sở hữu mãi mãi.
Ông nội Tôn đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt ông đầy căng thẳng và lo lắng.
Khi Phó Nhậm Hiên bước vào, ánh mắt ông lập tức hướng về phía hắn, như thể đã sẵn sàng cho một cuộc đối đầu.
Phó Nhậm Hiên không vòng vo, hắn hỏi thẳng: "Ông có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra tối qua không?"
Giọng nói của Phó Nhậm Hiên lạnh lùng, đầy áp lực, khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn.
Ông nội Tôn với kinh nghiệm sống lâu năm, cảm nhận được sự đe dọa trong ánh mắt của Phó Nhậm Hiên.
Ông thở dài, cố gắng bình tĩnh lại và bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra, hy vọng rằng sự thật sẽ không làm căng thẳng thêm tình hình.
Ông nội Tôn khẽ nhíu mày, nhớ lại sự việc tối qua. Ông bắt đầu giải thích: "Tối qua, tôi chỉ nhắc nhở Tiểu Yên về việc chuẩn bị cho hôn lễ. Con bé đã biết bao lần bị nhắc nhở rằng chỉ còn hai ngày nữa là sẽ tổ chức hôn lễ. Nhưng không ngờ, con bé lại dám chửi Tiểu Nghiên."
Giọng ông trở nên cứng rắn, mang theo sự tức giận: "Tôi đã rất thất vọng, nên đã dạy dỗ con bé một bài học. Nhưng sau đó, Tiểu Yên đột nhiên chạy vào nhà vệ sinh và ngất xỉu. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với con bé."
Phó Nhậm Hiên nghe xong, cảm thấy tức giận và lo lắng cho Tôn Yên. Hắn không thể hiểu nổi tại sao cô lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Hắn nói:
"Ông có chắc rằng ông đã không quá khắt khe với Yên Yên không?"
Ánh mắt Phó Nhậm Hiên sắc lạnh, một phần vì sự tức giận dành cho ông nội, phần khác vì sự lo lắng cho tình trạng của Tôn Yên. Hắn cảm thấy mình cần phải bảo vệ cô khỏi những áp lực đó, cho dù điều đó có nghĩa là phải đối mặt với cả gia đình của cô.
Ông nội Tôn thở dài, ánh mắt mang vẻ mệt mỏi nhưng vẫn kiên quyết: "Tôi chỉ dạy dỗ cháu gái mình. Sau này nó sẽ gả vào Phó gia nhà cậu, cậu muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ con bé vẫn là người của Tôn gia."
Nghe vậy, Phó Nhậm Hiên không kiềm chế được cơn giận, một nụ cười lạnh lùng hiện lên trên gương mặt hắn. Hắn tiến gần hơn, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, không rời khỏi ông nội Tôn.
"Tôn gia mấy người đang muốn chứng minh quyền lực trước mặt tôi?" Giọng Phó Nhậm Hiên thấp nhưng đầy đe dọa.
Ánh mắt của Phó Nhậm Hiên chứa đựng một lời cảnh cáo ngầm. Hắn không cần phải nói nhiều, chỉ một cái nhìn là đủ để truyền đạt thông điệp: Bất kỳ ai động đến Tôn Yên sẽ phải trả giá.
"Nếu có chuyện gì xảy ra với Tôn Yên, tôi sẽ không bỏ qua Tôn thị đâu." Phó Nhậm Hiên tiếp tục, từng chữ như rót mật độc vào tai ông.
Phó Nhậm Hiên không cần phải hét lên hay chửi bới. Sự im lặng và ánh nhìn sắc lạnh của hắn đã nói lên tất cả, mang theo một cảm giác tăm tối lờ mờ, khiến ông nội Tôn phải lùi lại một bước.
Phó Nhậm Hiên đứng thẳng dậy, tự tin và đầy quyền lực, không cho phép bất kỳ ai, kể cả ông nội Tôn, làm tổn thương người mà hắn yêu thương.
Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, như một trận chiến ngầm giữa lòng kiêu hãnh và sự chiếm hữu không thể lay chuyển.
Tôn Nghiên yếu đuối bước ra, chắn ngang giữa Phó Nhậm Hiên và ông nội Tôn. Cô khóc, giọng nấc lên: "Không phải lỗi của ông nội, là lỗi của em. Em đã nói với ông nội rằng chị Yên đang muốn đi du học Pháp."
Phó Nhậm Hiên nghe thấy vậy, mặt mày tối sầm lại, không thể tin vào tai mình. Cảm giác như mọi thứ xung quanh hắn bỗng chốc ngưng lại.
Phó Nhậm Hiên cảm thấy như bị đóng băng, cơn giận dữ dâng lên trong l*иg ngực. Hắn bước đến, nắm chặt lấy cổ áo của Tôn Nghiên, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thủng cô.
"Cô nói cái gì?" Phó Nhậm Hiên gặng hỏi lại, giọng đầy đe dọa.
Ông nội Tôn hốt hoảng, kêu lên: "Phó Nhậm Hiên dừng tay!" Nhưng âm thanh đó dường như không đến được tai hắn.
Phó Nhậm Hiên chỉ nhìn chằm chằm vào Tôn Nghiên, làm cho cô sợ hãi đến mức phải khóc.
"Yên Yên muốn đi du học?" Phó Nhậm Hiên hỏi, mỗi từ như một nhát dao đâm vào lòng cô.
Tôn Nghiên chỉ biết gật đầu, nói lắp bắp: "Chị ấy lén ghi danh... nên ông nội mới tức giận."
Phó Nhậm Hiên cảm thấy lòng tràn ngập sự giận dữ và cảm giác phản bội. Tôn Yên làm hắn thất vọng, như thể cô không thuộc về hắn, như thể cô muốn rời xa hắn. Hắn không thể chấp nhận điều đó. Tôn Yên không được phép rời xa hắn.
Phó Nhậm Hiên buông tay ra, im lặng khiến ông nội Tôn đành phải thú thật: "Đúng thế, con bé đó đã lén ghi danh ở trường đại học. Tôi đã ngăn cản nó."
Nghe đến đây, cơn tức giận của Phó Nhậm Hiên bùng lên. Ánh mắt hắn trở nên đáng sợ đến mức, không ai dám nhìn thẳng vào hắn. Sự phẫn nộ không chỉ xuất phát từ việc Tôn Yên làm trái ý hắn, mà còn từ nỗi đau mà hắn cảm nhận được khi nghĩ rằng cô đang phản bội mình.
"Cô ấy lại dám làm điều này." Phó Nhậm Hiên lẩm bẩm, lòng tràn ngập nỗi bất an.
"Tôn Yên, tại sao em không nói cho tôi biết? Tại sao em lại chọn cách lén lút như vậy?"
Phó Nhậm Hiên không thể hiểu nổi, trong đầu chỉ có hình ảnh của Tôn Yên, khuôn mặt nhợt nhạt khi ngất xỉu trong bệnh viện, và giờ đây, cô lại có thể tìm kiếm lối đi cho riêng mình mà không cần đến hắn.
Phó Nhậm Hiên cảm thấy lòng mình như bị bóp nghẹt, không thể tưởng tượng nổi việc Tôn Yên xa rời hắn. Cô chính là ánh sáng trong cuộc sống của hắn, nhưng ánh sáng ấy đang có nguy cơ tắt đi.
Phó Nhậm Hiên tự hứa với bản thân rằng sẽ không để điều đó xảy ra. Cảm xúc chiếm hữu trong hắn đang dâng cao như một cơn sóng dữ, nuốt chửng mọi lý trí và sự bình tĩnh còn lại.
Phó Nhậm Hiên cảm thấy như có một lửa giận bùng cháy trong l*иg ngực, thiêu rụi mọi suy nghĩ tích cực. Không thể cho phép bất kỳ ai, kể cả Tôn Yên, đi theo con đường không có hắn. Hắn đã xác định, Tôn Yên là của hắn, sẽ chỉ thuộc về hắn mà thôi.
Hình ảnh Tôn Yên lén lút ghi danh ở trường đại học như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim Phó Nhậm Hiên, khiến lòng hắn quặn thắt lại.
Sự phẫn nộ sục sôi trong Phó Nhậm Hiên, nhấn chìm lý trí và rút cạn mọi cảm xúc khác. Hắn không thể chấp nhận được việc Tôn Yên đang chuẩn bị cho một tương lai không có hắn.
Cơn giận dữ như một con thú hoang, gầm rú bên trong, sẵn sàng bùng nổ và hủy diệt mọi thứ cản trở Phó Nhậm Hiên chiếm hữu được Tôn Yên.
Không, Phó Nhậm Hiên sẽ không để chuyện đó xảy ra. Hắn sẽ không ngồi yên và nhìn Tôn Yên chạy trốn khỏi bàn tay của hắn. Nếu cần thiết, hắn sẽ dùng mọi biện pháp, dù là đe dọa hay bạo lực, để giữ Tôn Yên bên mình.
Phó Nhậm Hiên đã từng nghĩ rằng tình yêu của mình là một thứ nhẹ nhàng, nhưng giờ đây hắn nhận ra rằng đó là một loại tình yêu chiếm hữu, mạnh mẽ và không thể kiểm soát.
Ánh mắt Phó Nhậm Hiên sắc lạnh, bừng bừng giận dữ, như một con sói trong đêm đen, tìm kiếm mùi vị của sự phản bội. Sự chiếm hữu trong lòng hắn càng lúc càng mạnh mẽ, như một cơn bão sắp sửa bùng nổ.
Phó Nhậm Hiên không chỉ yêu Tôn Yên, mà hắn còn muốn sở hữu từng phần trong cô, từ trái tim đến tâm hồn. Hắn sẽ không để cho bất kỳ ai, kể cả Tôn gia, cản trở hắn trong việc giành lấy trái tim của Tôn Yên.
Phó Nhậm Hiên rời khỏi phòng khách, từng bước chân đầy quyết tâm, mang theo trong mình một cơn giận dữ cháy bỏng. Hắn sẽ chứng minh rằng không ai có thể lay chuyển được hắn, còn Tôn Yên, sẽ mãi mãi là của hắn.