Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 42: Ghen?

Tôn Yên đứng trước cổng trường, đôi mắt cô không ngừng hướng về phía Tôn Nghiên, cô ấy đang ăn trưa vui vẻ cùng với đám bạn. Nụ cười tươi rói và những tiếng cười rộn rã khiến Tôn Yên cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.

Ký ức ùa về trong tâm trí Tôn Yên – những ngày tháng trước đây, khi cô còn là một nữ sinh trung học bình thường, có bạn bè và có cả cô em gái mà cô yêu thương nhất.

Tôn Nghiên, với vị trí và niềm vui hiện tại, lẽ ra nên thuộc về Tôn Yên mới đúng. Cảm giác như bị lôi cuốn vào một trò chơi mà mình không phải là người chơi chính, khiến lòng cô trĩu nặng.

"Có phải mình đã mất đi tất cả những điều tốt đẹp nhất?"

Tôn Yên tự hỏi, lòng dấy lên nỗi buồn sâu sắc.

Những suy nghĩ vẩn vơ về cuộc sống thực tại và cuộc sống đã qua khiến Tôn Yên cảm thấy mệt mỏi. Giữa dòng đời xô bồ và những mối quan hệ phức tạp, Tôn Yên thấy mình như một bóng ma, lặng lẽ đứng bên lề.

Khi ánh mắt Tôn Yên dõi theo Tôn Nghiên, một cơn ghen tỵ bất chợt dâng trào. Dù không muốn thừa nhận, nhưng hình ảnh em gái tươi cười hạnh phúc khiến cô không thể ngừng so sánh. Cô đã từng là người ở vị trí đó, và giờ đây, tất cả những gì cô có là một cuộc sống bị chi phối bởi người khác.

Một phần trong Tôn Yên cảm thấy bứt rứt, khao khát được sống đúng với bản thân mình, chứ không phải là cái bóng của Tôn Nghiên trong một câu chuyện mà cô không hề chọn. Trong sâu thẳm, Tôn Yên hy vọng rằng, một ngày nào đó, cô sẽ tìm lại được chính mình.

"Em đang nhìn ai vậy?"

Giọng nói lạnh như băng phát ra từ sau lưng Tôn Yên, khiến cô giật mình. Vòng tay mạnh mẽ bạo lực của Phó Nhậm Hiên siết chặt lấy cô, như thể muốn giam giữ cô trong vòng tay không cho phép bất kỳ ai khác có thể tiếp cận.

Cảm giác mát lạnh của sự lạnh lùng và sự sở hữu hiện hữu rõ ràng trong từng động tác của Phó Nhậm Hiên.

Tôn Yên cảm nhận được sự áp bức từ bàn tay Phó Nhậm Hiên, khiến cô không thể nào thở nổi. Cô quay lại, đối diện với ánh mắt sắc lạnh của hắn, như thể hắn đang tra hỏi cô về tất cả những gì cô đã thấy.

"Không... không có nhìn ai cả."

Tôn Yên lắp bắp, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi không thể diễn tả.

Mặc dù biết rằng Phó Nhậm Hiên chỉ đang ghen tuông, nhưng cái cách mà hắn nắm chặt lấy Tôn Yên khiến tim cô đập loạn nhịp. Cô không muốn hắn nghĩ rằng cô có bất kỳ ý định gì khác ngoài việc đứng ở đây, nhưng sự chân thành của mình lại có phần yếu ớt trước sự chiếm hữu của hắn.

Phó Nhậm Hiên không buông tay, ánh mắt thăm dò của hắn vẫn khóa chặt vào Tôn Yên, khiến cô cảm thấy như đang đứng giữa một cơn bão tố.

"Nếu em nhìn ai khác ngoài tôi, em biết chuyện gì sẽ xảy ra với họ rồi đấy."

Phó Nhậm Hiên nói, giọng điệu vừa dọa dẫm vừa đầy tính chiếm hữu, như một lời nhắc nhở về sự kiểm soát của hắn đối với cuộc sống của Tôn Yên.

Tôn Yên nuốt nước bọt, không dám đáp lại. Cô cảm thấy như mình đang ở trong một trò chơi mà không hề có lựa chọn nào cho riêng mình, mọi thứ đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tôn Yên giấu đi nỗi sợ hãi, nhưng bàn tay cô vẫn còn run rẩy, không thể che giấu được sự lo lắng trong lòng. Cô ôm lấy cổ Phó Nhậm Hiên, tựa đầu vào vai hắn để tìm kiếm một chút an ủi, và thì thầm: "Không có nhìn ai hết, chúng ta đi ăn đi, em đói."

Giọng Tôn Yên nhẹ nhàng, nhưng bên trong lại mang theo một sự khẩn cầu. Cô hy vọng rằng những lời nói đó có thể làm dịu đi cơn giận của Phó Nhậm Hiên, khiến hắn nhận ra rằng cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn mà thôi. Cô cần hắn hiểu rằng mối quan tâm của cô không dành cho ai khác ngoài hắn.

Phó Nhậm Hiên cảm nhận được sự yếu ớt trong giọng nói của Tôn Yên, nhưng ánh mắt hắn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng. Dù vậy, hắn không thể nào bỏ qua việc cô đang ôm chặt lấy hắn, tạo nên một cảm giác ấm áp kỳ lạ giữa cái lạnh tỏa ra từ chính mình.

Phó Nhậm Hiên thả lỏng vòng tay, một phần nào đó cũng vì không muốn làm tổn thương Tôn Yên, nhưng phần khác cũng vì cảm giác của cô đang khiến hắn khó chịu.

"Được rồi, đi ăn."

Phó Nhậm Hiên nói, không cần suy nghĩ nhiều. Hắn biết rằng việc này không chỉ là để thỏa mãn cơn đói của Tôn Yên mà còn là để xoa dịu bầu không khí căng thẳng giữa hai người. Hắn không muốn thấy cô buồn, nhưng cũng không thể ngăn được những cảm xúc giằng co trong lòng mình.

Cả hai cùng bước đi, nhưng không khí giữa họ vẫn ngập tràn sự căng thẳng. Phó Nhậm Hiên cảm nhận được sự mỏng manh trong từng cử chỉ của Tôn Yên, còn cô thì chỉ mong rằng bữa ăn này sẽ giúp cô có được một khoảnh khắc bình yên trong cuộc sống đầy sóng gió của mình.

Phó Nhậm Hiên lái xe hơi, con đường dẫn đến nhà hàng trải dài trước mặt, nhưng Tôn Yên cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Mặc dù chiếc xe chạy êm ái, nhưng sự căng thẳng vẫn đè nặng lên vai Tôn Yên, khiến từng giây phút trôi qua đều trở nên nặng nề. Ánh sáng ngoài cửa sổ nhảy múa theo nhịp độ của chiếc xe, nhưng tâm trí cô lại mờ mịt, như đang lạc lối trong những suy nghĩ hỗn độn.

Tôn Yên thỉnh thoảng liếc nhìn Phó Nhậm Hiên, người vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, tay điều khiển vô-lăng với sự chính xác.

Phó Nhậm Hiên là một người đàn ông mạnh mẽ và có quyền lực, nhưng chính cái cách hắn gần gũi mà vẫn xa cách khiến Tôn Yên cảm thấy vừa an toàn vừa lo lắng. Cô không biết mình nên cảm ơn hay tức giận vì sự bảo bọc của hắn.

Trong khoảnh khắc yên lặng, nỗi lo sợ một lần nữa dâng lên trong lòng Tôn Yên. Liệu bữa ăn này có đủ để xoa dịu những căng thẳng giữa họ? Cô hy vọng rằng khi ngồi vào bàn ăn, cả hai có thể tìm thấy chút niềm vui trong những món ăn ngon, nhưng tâm trí cô lại quẩn quanh với những suy nghĩ về tương lai không chắc chắn.

Cuối cùng, xe dừng lại trước nhà hàng, ánh sáng từ bên trong lấp lánh mời gọi, nhưng Tôn Yên vẫn cảm thấy như mình bị mắc kẹt giữa những cảm xúc trái ngược.

Phó Nhậm Hiên mở cửa xe cho Tôn Yên, khi cô bước ra ngoài, cô cố gắng nở một nụ cười tươi tắn để che giấu những muộn phiền trong lòng, nhưng chính bản thân cô cũng không chắc mình có thể làm được điều đó hay không.

Phó Nhậm Hiên lạnh lùng quan sát Tôn Yên, ánh mắt sắc bén của hắn không bỏ sót bất kỳ động thái nào của cô.

Khi nãy, Phó Nhậm Hiên đã thấy ánh mắt cô dõi theo Tôn Nghiên và nhóm bạn của cô ta. Đặc biệt, trong số đó có ba tên con trai, những người đang cười đùa vui vẻ bên cạnh Tôn Nghiên.

Một cơn ghen tị bất chợt dâng lên trong lòng Phó Nhậm Hiên, nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ nó đi, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Phó Nhậm Hiên nghĩ đến mối quan hệ giữa Tôn Yên và Tôn Nghiên, một người mang trong mình hình ảnh.

Tôn Yên với vẻ ngoài nhẹ nhàng và sự ngọt ngào của mình, lại đang đứng đó, dõi theo người em gái, như thể trái tim cô đang bị kéo giữa hai thế giới.

"Em không muốn ăn à?" Phó Nhậm Hiên hỏi, giọng nói bình thản nhưng có chút căng thẳng, cố gắng kéo Tôn Yên ra khỏi những suy nghĩ của mình.

Khi Tôn Yên quay lại nhìn Phó Nhậm Hiên, đôi mắt cô lấp lánh nhưng cũng đầy những mâu thuẫn. Hắn muốn cô chỉ nhìn về phía mình, không phải là những hình ảnh khác.

"Chúng ta đi vào trong thôi." Phó Nhậm Hiên nói, dẫn Tôn Yên vào nhà hàng, để không còn những điều phiền muộn ở bên ngoài.