Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 41: Đi đón Yên Yên thôi

Sau khi tắm rửa và thay bộ đồ gọn gàng, Tôn Yên bước ra khỏi phòng, xuống nhà dùng bữa sáng. Cô chọn một góc yên tĩnh trong phòng ăn, tận hưởng chút thời gian bình yên, chuẩn bị cho tiết học buổi chiều và những bài tập còn dang dở.

Khi ngồi xuống, Tôn Yên mở điện thoại, nhìn thấy nhiều tin nhắn của Phó Nhậm Hiên từ hôm qua, từng lời nhắn đầy sự quan tâm xen lẫn chút chiếm hữu quen thuộc. Cô ngập ngừng rồi soạn một tin nhắn ngắn gọn:

"Tôi chuẩn bị đến trường làm bài tập, buổi tối sẽ về sớm. Anh đừng lo nhé."

Nhắn xong, Tôn Yên thoáng mỉm cười nhẹ, dù lòng vẫn còn chút mâu thuẫn. Cô không muốn bị ràng buộc, nhưng cũng không thể phủ nhận sự quan tâm mãnh liệt từ Phó Nhậm Hiên.

Tôn Yên bước chậm rãi lên phòng, nét mặt trầm lắng, tâm trí như đang dậy lên những đợt sóng ngầm.

Tôn Yên mở tủ đựng nữ trang, kéo ra chiếc hộp nhỏ mà mình đã lặng lẽ giấu kỹ. Bên trong là những vỉ thuốc tránh thai, như một thứ bảo hộ mà cô đã âm thầm chuẩn bị cho bản thân, dẫu biết rõ việc này có thể gây rắc rối nếu Phó Nhậm Hiên phát hiện.

Không chút do dự, Tôn Yên lấy một viên thuốc, đưa lên miệng và nuốt khô. Hơi lạnh từ viên thuốc lan xuống cổ họng, mang theo cảm giác cay đắng không rõ từ đâu đến. Cô đứng đó một lúc lâu, lòng trĩu nặng với những suy nghĩ không thể thốt ra.

Thế nhưng, dù là một lựa chọn khó khăn, Tôn Yên biết mình phải tiếp tục bảo vệ bản thân – một sự bảo vệ thầm lặng giữa những ràng buộc khắc nghiệt mà cô đang cố giãy giụa.

Tôn Yên bước vào cổng trường đại học, lòng ngổn ngang những suy nghĩ. Chỉ còn ba ngày nữa thôi, cô sẽ trở thành Phó phu nhân – một danh xưng nghe thật xa lạ, nặng nề như sợi dây vô hình đang dần thắt chặt cuộc đời cô.

Bước chân Tôn Yên chậm lại khi nghĩ đến viễn cảnh sau hôn lễ: Từ nay, cô sẽ hoàn toàn thuộc về Phó Nhậm Hiên, rơi vào cuộc sống do hắn ta kiểm soát, như một con chim trong l*иg, không thể thoát ra.

Tôn Yên siết chặt dây đeo túi xách, cố giữ mình tỉnh táo, bởi vì nơi đây – trường đại học – là nơi duy nhất còn mang lại cho cô cảm giác tự do và bình yên. Tôn Yên tự nhủ rằng, trước khi cuộc sống của cô hoàn toàn thay đổi, cô phải cố gắng dành thời gian cho bản thân, cho những giấc mơ và tự do mà cô vẫn luôn khao khát, dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi.

Tôn Yên đứng lặng lẽ ở một góc nhìn về phía Tôn Nghiên – em nuôi của cô, cô gái mang hình mẫu lý tưởng trong mắt mọi người.

Tôn Nghiên đang cười đùa với đám bạn, ánh mắt long lanh, nụ cười tỏa sáng như một thiên thần.

Tôn Yên không thể rời mắt khỏi hình ảnh đó; nó khiến lòng cô dấy lên cảm giác ganh tỵ không thể kiểm soát.

"Cô ấy thật hoàn hảo."

Tôn Yên thầm nghĩ, cảm giác buồn tủi len lỏi trong tim.

Trong khi Tôn Nghiên thì nhận được sự ngưỡng mộ và yêu thương từ mọi người xung quanh, Tôn Yên lại đang đứng bên lề, cảm thấy mình như một cái bóng lặng lẽ lướt qua trong cuộc sống của chính mình.

Tôn Yên cảm thấy một làn sóng ghen tị dâng trào trong lòng khi nhìn thấy Tôn Nghiên tươi cười với những người bạn xung quanh.

Hình ảnh nữ chính hạnh phúc và nổi bật ấy khiến Tôn Yên không khỏi hoài nghi về vị trí của mình trong cuộc sống này. Cô tự hỏi liệu Phó Nhậm Hiên có thể yêu Tôn Nghiên như trong tiểu thuyết hay không, và nếu điều đó xảy ra, liệu cô có thể tìm thấy hạnh phúc của riêng mình?

Nỗi đau từ sự so sánh này như một vết cắt sâu trong lòng, khiến Tôn Yên cảm thấy lạc lõng và cô đơn giữa những niềm vui rộn ràng xung quanh.

Tôn Nghiên nhìn thấy Tôn Yên đứng lặng lẽ một mình, cô nhanh chóng chạy đến với gương mặt rạng rỡ: "Chị, chị dạo này thế nào? Mọi chuyện ở Phó gia có ổn không?"

Tôn Nghiên hỏi với vẻ quan tâm chân thành. Cô ấy luôn là người lạc quan và yêu đời, ánh mắt lấp lánh như mang theo niềm hy vọng.

Tôn Yên cố gắng mỉm cười, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một nỗi chua chát: "Cũng bình thường thôi, em biết mà." Cô đáp, cố gắng không để lộ sự bất an trong lòng: "Chỉ có một vài chuyện nhỏ, nhưng không có gì đáng lo."

Tôn Nghiên gật đầu, dường như không nhận ra sự lúng túng trong giọng nói của Tôn Yên:

"Nếu có gì khó khăn, chị cứ nói với em nhé! Em luôn sẵn sàng giúp đỡ chị." Cô ấy cười tươi, nhưng nụ cười ấy chỉ làm tăng thêm cảm giác ghen tị và bất lực trong Tôn Yên.

Tôn Nghiên nhìn Tôn Yên với ánh mắt háo hức, không giấu nổi niềm vui sướиɠ: "Chị Yên, ba ngày nữa là ngày kết hôn của chị rồi! Em rất mong chờ được thấy chị trong bộ váy cưới xinh đẹp!"

Giọng nói của Tôn Nghiên đầy nhiệt huyết, như thể cô ấy đang nói về một điều gì đó vô cùng kỳ diệu. Cô ấy tiếp tục: "Chắc chắn chị sẽ như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích! Em rất muốn ngắm nhìn khoảnh khắc đó."

Nỗi ghen tỵ trong lòng Tôn Yên lại trỗi dậy, nhưng cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

"Cảm ơn em, Tiểu Nghiên. Chị cũng rất hồi hộp" Tôn Yên trả lời, nhưng trong lòng lại dậy lên những cảm xúc mâu thuẫn. Có thật là cô sẽ tìm thấy hạnh phúc trong cái ngày trọng đại ấy, hay đó chỉ là một cái bẫy đầy chông gai do định mệnh sắp đặt?

Tôn Yên nhìn điện thoại đang reo, trái tim cô đập loạn nhịp khi thấy tên Phó Nhậm Hiên hiện lên trên màn hình. Cô cảm thấy một cơn lạnh sống lưng, nhưng cuối cùng vẫn hít một hơi thật sâu và nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Yên Yên." Giọng nói của Phó Nhậm Hiên vang lên, lạnh lùng nhưng lại mang theo một chút sự chiếm hữu khiến cô cảm thấy hoang mang: "Em đang ở đâu?"

Tôn Yên run rẩy, ngập ngừng một chút trước khi trả lời: "Tôi..tôi đang ở trường."

Tôn Yên cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, nhưng không thể giấu được sự lo lắng đang dâng lên trong lòng.

"Trường? Em có đang ở cùng ai không?" Phó Nhậm Hiên hỏi, sự nghi ngờ lấp lánh trong giọng điệu, như thể hắn đang muốn tìm ra điều gì đó.

"Không... không có ai cả." Tôn Yên đáp, cảm giác căng thẳng khiến cô khó thở. Cô không biết Phó Nhậm Hiên có thể đọc được tâm trạng của mình qua từng câu chữ hay không, nhưng những nghi ngờ và sự chiếm hữu của hắn khiến cô cảm thấy như mình đang bị giam cầm.

"Chờ tôi một chút, tôi sẽ tới." Phó Nhậm Hiên nói, và Tôn Yên không thể không cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng tràn ngập trong lòng.

Trong không khí căng thẳng của phòng làm việc tại Phó thị, thư ký Đỗ đứng trước bàn làm việc, nét mặt nghiêm trọng khi báo cáo về vụ làm ăn của công ty trong hắc bang. Ánh đèn trắng sáng chói phản chiếu trên gương mặt căng thẳng của cậu ta, khiến không gian càng thêm ngột ngạt.

"Thưa Phó tổng, các giao dịch với hắc bang đang gặp rắc rối. Họ yêu cầu một khoản tiền lớn và dọa sẽ ngừng hợp tác nếu không được đáp ứng." Thư ký Đỗ nói, giọng điệu khẩn trương.

Phó Nhậm Hiên ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lẽo và sắc bén như một lưỡi dao. Hắn nghe xong, không hề tỏ ra bất ngờ:

"Để họ biết rằng Phó thị không phải là nơi có thể bị đe dọa. Tất cả các mối quan hệ này phải được cắt đứt ngay lập tức." Hắn ra lệnh, giọng nói trầm và đầy uy lực.

"Nhưng thiếu gia, nếu như làm vậy, chúng ta sẽ phải đối mặt với sự trả thù từ họ." Thư ký Đỗ tỏ ra lo lắng.

"Trả thù?" Phó Nhậm Hiên nhếch mép, một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên môi: "Nếu họ dám đυ.ng đến chúng ta, tôi sẽ cho họ biết điều gì sẽ xảy ra với những kẻ dám đυ.ng vào Phó thị."

Phó Nhậm Hiên đứng dậy, ánh mắt đầy quyết tâm và không kém phần tàn nhẫn: "Chuẩn bị một cuộc họp vào tối nay với các đối tác khác và dọn dẹp mọi thứ. Đừng để lại bất kỳ dấu vết nào."

Phó Nhậm Hiên rời khỏi bàn làm việc, để lại thư ký Đỗ đứng đó, cảm giác nặng nề đè lên vai, biết rằng kế hoạch này có thể dẫn đến một cơn bão lớn hơn cả hắn tưởng tượng.

Thư ký Đỗ nhìn theo bóng dáng của Phó Nhậm Hiên, trong lòng không khỏi thắc mắc về quyết định đột ngột của hắn.

"Còn cuộc họp trưa này thì sao ạ?" Cậu ta hỏi, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.

Phó Nhậm Hiên dừng bước, quay lại với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng có chút gì đó dịu dàng trong ánh mắt khi nhắc đến Tôn Yên: "Bận rồi, tôi phải đi đón Yên Yên đi ăn trưa."

Thư ký Đỗ ngạc nhiên, không kịp phản ứng ngay.

Phó Nhậm Hiên đã thay đổi, có vẻ như Tôn Yên đang chiếm lĩnh tâm trí của Phó Nhậm Hiên nhiều hơn bất cứ ai khác.

"Vậy tôi sẽ sắp xếp lại các cuộc họp." Thư ký Đỗ nói.

"Ừ." Phó Nhậm Hiên gật đầu, không quên thêm một câu: "Công việc vẫn phải được ưu tiên, nhưng Yên Yên quan trọng hơn."

Phó Nhậm Hiên ra khỏi văn phòng, trong lòng tràn ngập những cảm xúc mà hắn chưa từng nghĩ sẽ dành cho ai. Hắn không thể chờ thêm nữa, lòng hắn đầy mong mỏi được ở bên Tôn Yên, người đã khiến trái tim hắn rung động mạnh mẽ.

Phó Nhậm Hiên tự hứa sẽ tạo cho Tôn Yên một buổi trưa đặc biệt, để cô biết rằng mặc cho những áp lực và rắc rối bên ngoài, hắn luôn sẵn sàng dành thời gian cho cô. Tôn Yên đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của hắn, hắn không muốn đánh mất điều đó.