Chương 1: Mưu sinh nhờ tạp
Ngòi bút như lưỡi đao lướt nhẹ trên tạp phiến màu xám. Đường nét màu lam rất nhỏ lưu loát từ ngọn bút kéo dài xuống. Những đường nét màu lam không ngừng tăng lên trên tạp phiến lớn bằng lòng bàn tay. Dần dần, một đồ án huyền ảo phức tạp theo ngòi bút liên tục chuyển động mà trở nên càng hoàn mỹ.Ánh mắt Trần Mộ chăm chú nhìn tạp phiến này, chậm rãi hô hấp như sợ kinh động đến cái gì. Nhìn kỹ mới có thể thấy cánh tay phải của hắn từ đầu đến cuối hoàn toàn không nhúc nhích chút nào, chỉ có cổ tay phải di chuyển. Cổ tay của hắn linh hoạt như rắn, mềm dẻo như không có xương. Ngòi bút vừa nhẹ chuyển động, một đường cong xinh đẹp xuất hiện trên tạp phiến. Đột nhiên, ngòi bút từ chỗ nhẹ nhàng đột ngột đưa thêm một nét phẩy sắc bén, nét phẩy đó cong như lưỡi đao! Đồ án trên tạp phiến chợt sáng ngời lên rồi lại nhanh chóng mờ xuống, trở lại bình thường như cũ.
Trần Mộ tiện tay để nó vào một đống tạp phiến trên bàn. Động tác của hắn trôi chảy tự nhiên, không chút trở ngại. Làm xong tạp phiến này, vẻ mặt hắn vẫn chăm chú như cũ, bây giờ hắn mới hoàn thành 15 tấm, còn thiếu 10 tấm. Hiện tại hắn đang chế tạo năng lượng tạp cấp một, là năng lượng tạp cấp thấp nhất cũng được sử dụng rộng rãi nhất, đồng thời tiêu hao lớn nhất trong các loại tạp phiến. Đúng lúc này căn phòng đột nhiên tối sầm lại.
“Đáng chết, lại hết năng lượng rồi!” Trần Mộ lầm bầm vài câu, tay trái rút ra một cái năng lượng tạp từ đống tạp phiến cắm vào độ nghi trên cổ tay, lập tức nhấn nhẹ nút trên, một chùm ánh sáng bắn ra. Nhờ ánh sáng này, Trần Mộ cẩn thận đi tới góc tường, trong phòng rất lộn xộn, hắn không muốn đụng đổ đồ đạc. Trên vách tường ở góc phòng có một thiết bị hình chữ nhật, bên dưới có một khe cắm, Trần Mộ đem năng lượng tạp trên tay cắm vào khe của thiết bị.
Năng lượng tạp vừa cắm vào khe chứa tạp, căn phòng liền sáng trở lại. Trên thiết bị xuất hiện con số 100. Không ngờ dùng hết năng lượng, xem ra công việc hôm nay lại nhiều hơn một tấm tạp phiến. Trở lại bàn, Trần Mộ nhanh chóng tập trung vào công việc, cuộc sống của hắn hoàn toàn dựa vào loại tạp phiến cấp một này. Sau khi hắn học được cách chế tạo năng lượng tạp này cách đây ba năm, hắn không ngừng nghỉ chế tạo 25 cái tạp mỗi ngày.
Phòng của Trần Mộ rất nhỏ, không tới 40m vuông, bên trong đặt một cái bàn làm việc cũ chỉ còn phân nửa. Trừ bàn làm việc tương đối sạch sẽ ra, đồ đạc chất đống như núi khắp phòng. Những món đồ này cũng rất đa dạng, từ chồng sách cũ cho đến các loại tài liệu nằm rải rác.
Trần Mộ ở nơi đơn sơ này suốt ba năm. Đây là phòng cứu trợ do chính phủ liên bang cung cấp, một phòng nhỏ như thế này chỉ cần nộp 150 âu địch mỗi tháng là có thể vào ở. Đối với người nghèo như Trần Mộ mà nói, thật sự không có chỗ nào tốt hơn so với nơi này. Huống chi hắn thấy bản thân như vầy cũng tốt, hắn từng thấy qua một gia đình bốn người nhét trong một phòng thế này.
5h chiều, rốt cuộc Trần Mộ hoàn thành công việc hôm nay – 25 cái năng lượng tạp. Cẩn thận đếm số lượng tạp phiến hai lần, xác định không có sai sót, hắn mới cẩn thận đem năng lượng tạp cất vào túi áo.
Đi ra đường, bóng đêm đã dần dần phủ xuống. Ngọn đèn rực rỡ trong đêm khiến người khác lưu luyến, thỉnh thoảng trên trời có toa xe bay ngang qua, đuôi xe phóng ra từng đạo hỏa diễm tạo thành một đường cong đẹp mắt rồi biến mất. Trần Mộ nhẹ kéo chặt áo ngoài, ngửa mặt nhìn trời. Khí trời dần dần lạnh thêm, xem ra sắp tới mùa đông rồi. Không có thừa hơi cảm khái thời gian qua nhanh, chỉ là đến mùa đông phải tốn thêm tiền sưởi ấm, Trần Mộ trong lòng tính toán.
Đi ngang cổng sau Đông Vệ học phủ, con đường này Trần Mộ đã đi qua ba năm, nhưng mỗi lần thấy từng đám đệ tử ra vào, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tâm tình khó hiểu. Điều chỉnh lại dòng suy nghĩ, Trần Mộ bước nhanh tới một cửa hàng nhỏ bên cạnh học phủ. Tên cửa hàng là “Cửa hàng tạp hóa Đông Vệ ” – chung quanh Đông Vệ học phủ, có không dưới 20 cửa hàng nhỏ có tên giống như vậy. Mỗi ngày Trần Mộ đều tới cửa hàng này trong suốt ba năm, chưa bao giờ nghỉ dù gió mưa. Bất quá hắn đến đây không phải để mua đồ, ngược lại, hắn đến bán hàng.
Hắn vừa vào cửa, chủ cửa hàng liền chú ý, tiếp đón: “ A Mộ tới rồi à!”
“Vâng, Hoa thúc.” Hắn đáp lại. Chủ cửa hàng là Hoa thúc, một lão nhân khoảng 50 tuổi, năm tháng để lại trên người hắn dấu vết không cách nào che giấu. Nếp nhăn dày đặc, mái tóc hoa râm, một cặp kính lão.
“Đây là số hàng hôm nay.” Trần Mộ cẩn thận lấy cái bao từ trong ngực ra, rút ra một chồng năng lượng tạp đưa tới trước mặt chủ cửa hàng: “ 25 cái.”
Hoa thúc cầm lấy tạp phiến trên tay Trần Mộ, không cần nhìn qua liền tiện tay đặt lên giá hàng, cười nói: “ May là có A Mộ mỗi ngày đưa tạp tới, nếu không chỗ ta phải thiếu hàng.”
Trần Mộ mỉm cười, nhưng không trả lời, hắn biết Hoa thúc đang nói đùa. Năng lượng tạp cấp một có giá rẻ nhất, nhưng lại tiêu hao lớn nhất, càng huống chi chỗ này lại gần Đông Vệ học phủ, làm gì có chuyện một ngày chỉ bán được 25 tấm năng lượng tạp?
Hoa thúc cũng biết tính Trần Mộ, không nói lời dư thừa, trực tiếp hỏi: “ A Mộ muốn lấy tiền mặt hay chuyển khoản?” “Chuyển khoản.” Trần Mộ trả lời dứt khoát, dứt lời liền đem một tạp phiến màu xanh nhạt đã chuẩn bị trước tới trước mặt Hoa thúc. Sau khi thanh toán xong, Trần Mộ chào Hoa thúc rồi xoay người rời đi.
Hoa thúc đột nhiên gọi Trần Mộ lại: “ A Mộ chờ một chút.”
Trần Mộ dừng bước, xoay người lại, ngạc nhiên nhìn Hoa thúc: “Còn có việc gì sao? Hoa thúc.”
Hoa thúc lấy ra một tờ giấy màu vàng từ trong ngăn tủ, nhìn Trần Mộ cười cười: “ Chút nữa là quên, đây là giấy nghe giảng của trung tâm đào tạo chế tạp sư, hôm nay lúc nhập hàng được kinh tiêu thương phụ tặng. Để ở chỗ ta cũng vô dụng, A Mộ ngươi cầm đi.”
Nhìn vẻ mặt hiền hòa của Hoa thúc, Trần Mộ không khỏi cảm động. Hắn biết vị lão nhân trước mặt trong những năm gần đây trợ giúp hắn bao nhiêu, nếu không có thúc ấy, Trần Mộ tin rằng hắn không thể có cuộc sống được như hôm nay.
Ba năm trước, hắn vừa học được cách chế tạo năng lượng tạp, đi rao bán khắp nơi, dù có người dò hỏi nhưng không có thương gia nào nhận mua. Nhu cầu năng lượng tạp cấp một rất lớn, các thương gia chỉ muốn nhập một lần với số lượng lớn. Mà Trần Mộ một ngày nhiều nhất chỉ làm được 30 cái, đối với thương gia mà nói đây không bằng một con số lẻ.
May mắn là hắn gặp Hoa thúc. Hoa thúc đồng ý nhận mua năng lượng tạp của hắn, nhưng giá là 103 âu địch/cái, thấp hơn thị trường 2 âu địch. Dù vậy Trần Mộ vẫn rất biết ơn Hoa thúc.
Bốn năm trước Trần Mộ vẫn là một trẻ lang thang không nơi nương tựa. Có lần hắn gặp một vị chế tạp sư đang hấp hối. Hắn dùng lương khô bản thân để dành trong 5 tháng để kéo dài sự sống của vị chế tạp sự này thêm bảy ngày. Trong bảy ngày, hắn học được một kỹ năng, chính là chế tạo năng lượng tạp cấp một. Sau khi chết, chế tạp sư không có để lại di vật nào, Trần Mộ đem hắn chôn ở bãi đất hoang. Đến bây giờ hắn vẫn không biết tên của vị chế tạp sư, nhưng vận mệnh của hắn từ nay về sau bắt đầu thay đổi.
Hắn tốn một năm cố gắng hết sức kiếm việc làm thêm, trong thời gian này hắn làm sáu công việc khác nhau, năm đó hắn 12 tuổi. Hết một năm này hắn cũng có một số tiền nho nhỏ, 1000 âu địch. Hắn dùng toàn bộ số tiền này mua nguyên liệu để chế tạo năng lượng tạp. Vị chế tạp sư từng nói cho hắn, một cái năng lượng tạp cấp một giá bán sỉ trên thị trường là 105 âu địch, giá bán lẻ thống nhất là 110 âu địch, mà giá vốn của nó gần 98 âu địch.
Mỗi vị chế tạp sư đều chế tạo được năng lượng tạp cấp một, song chênh lệch giá trong đó rất ít người biết, hơn nữa dù biết, cũng không ai có ý định kinh doanh nó. Năng lượng tạp cấp một là tạp phiến đơn giản nhất, nó hoàn toàn được sản xuất công nghiệp. Một vị đại sư chế tạp sư một ngày làm nhiều lắm cũng chỉ 20-30 cái năng lượng tạp, sản lượng ít đến đáng thương. Huống hồ đối với chế tạp sư mà nói, thông qua chênh lệch để kiếm chút tiền đó, dù rơi trên đất bọn họ cũng chẳng thèm nhặt. Nhưng đối với Trần Mộ mà nói, số tiền đó đủ để hắn ăn no.
Lần đầu hắn chế được 8 cái, lỗ 200 âu địch, song để cho hắn thấy được hy vọng. Nhưng hắn không nghĩ tới, lúc tiêu thụ năng lượng tạp lại gặp trở ngại. Các thương gia đối với số lượng năng lượng tạp ít đến đáng thương trên tay hắn không có chút hứng thú. Hắn chạy suốt một ngày, không có ăn cơm, 8h tối hắn bước vào cửa hàng của Hoa thúc. Lúc vào cửa hàng hai chân hắn đều run rẩy, cả ngày không có hột cơm trong bụng khiến hắn gần như hôn mê.
Giá 103 âu địch dù thấp hơn giá bán lẻ, nhưng Trần Mộ lại cảm thấy mình ngập tràn niềm vui. Bán tất cả năng lượng tạp trên tay, mua thực phẩm tiện nghi nhất, toàn bộ số tiền còn lại dùng để mua nguyên liệu chế năng lượng tạp.
Từ đó về sau cuộc sống của Trần Mộ rốt cuộc ổn định.
Mỗi ngày 25 cái năng lượng tạp, không ngừng nghỉ dù chỉ một ngày.
Ba năm như thế mà qua. Trong ba năm, hắn chỉ chế một loại tạp – năng lượng tạp cấp một. Ở năm thứ hai, hắn đã khống chế giá vốn ở mức 97 âu địch. Mặc dù chỉ khác biệt 1 âu địch, nhưng đối với hắn là nguồn cổ vũ rất lớn. Ngoài chế tạo năng lượng tạp, thời gian còn lại hắn dành để nghiên cứu làm sao hạ giá vốn sản phẩm.
Cuối cùng vào năm thứ ba, giá vốn năng lượng tạp được hắn khống chế ở mức 95 âu địch, mỗi cái năng lượng tạp hắn lời 8 âu địch, thu nhập hàng ngày ổn định ở mức 200 âu địch, ba năm trước đây là con số mà hắn không dám tưởng tượng. Thu nhập 6000 âu địch/tháng đủ để hắn chi dùng cho cuộc sống bình thường, nhưng hắn vẫn ở phòng cứu tế 150 âu địch/tháng như trước.
Phục hồi tinh thần lại, Trần Mộ nhìn Hoa thúc cười: “Cám ơn Hoa thúc!” Nhận lấy giấy nghe giảng, cẩn thận cât nó vào túi áo trong.
Trung tâm đào tạo, đặc biệt là đào tạo chế tạp sư hiện là loại trung tâm tràn lan nhất trong số các loại trung tâm hiện nay. Thường được quảng cáo vô cùng bắt mắt, như trên giấy nghe giảng này có ghi “ Bằng cấp được Đông Vệ học phủ công nhận” “ Cao cấp chế tạp sư lâu năm của Đông Vệ học phủ giảng dạy”…, thật ra bên trong như thế nào Trần Mộ rất rõ ràng. Tổ chức trung tâm đào tạo này cùng Đông Vệ học phủ có chút quan hệ, người đảm nhiệm trung tâm đào tạo phải đóng phí cho Đông Vệ học phủ để duy trì loại “Hợp tác tổ chức” trên danh nghĩa này.
Trần Mộ vẫn chuẩn bị đi nghe xem trung tâm đào tạo giảng cái gì. Chế tạp là một trong những môn học vấn cao thâm nhất, nhiều năm qua hắn vẫn không từ bỏ việc tự học, song hiệu quả quá thấp. Cho đến năm ngoái, hắn mới hiểu là do đâu. Trụ cột của hắn quá kém, lang thang hơn 10 năm hắn không có tiếp nhận bất kì sự giáo dục văn hóa nào.
Đối với một thiếu niên không chút trụ cột mà nói, muốn tự học cực kì khó hiểu chế tạp học, tự nhiên đã khó lại càng khó. Song hắn có lòng tin đối với trí thông minh của bản thân, có thể trong một tuần chỉ bằng trí nhớ học xong cách chế tạo năng lượng tạp cấp một, vị chế tạp sư năm đó từng khen ngợi thiên phú của hắn.
Từ đó về sau, hắn liền từ bỏ mục tiêu tạm thời quá cao đối với hắn, bắt đầu chuyển hướng học tập lý thuyết căn bản. Mặc kệ công việc mỗi ngày mệt mỏi bao nhiêu, hắn đều dành thời gian học tri thức khô khan này.
Sau khi từ biệt Hoa thúc, Trần Mộ dọc theo một hẻm nhỏ đi về hướng nam. Hôm nay là thứ 6, hắn còn một công việc khác.
Đi hết 2 con đường, mất tầm 20 phút đồng hồ, hắn đi đến một trạm thu mua tạp phiến cũ.
“Hắc, tiểu nhị, tới rồi!” Chào hắn là một người cao gầy, da đen, đầu trọc, tên là Tiểu Hắc. Hắn là chủ nhân của trạm thu mua này. Cứ đến tối thứ sáu - chủ nhật, Trần Mộ đều đến đây làm thêm ba giờ.
Trần Mộ nhìn Tiểu Hắc nhẹ gật đầu nhưng mặt có vẻ đờ đẫn.
Đối với vẻ mặt này của Trần Mộ, Tiểu Hắc đã tập mãi thành quen. Lúc đầu Trần Mộ tới đây xin làm thêm, Tiểu Hắc vốn định từ chối. Trạm thu mua này bắt đầu từ cha hắn, vẫn là một người quản lý, truyền đến hắn cũng là do hắn tự quản lý.
Thuê người? Nhưng Tiểu Hắc không đủ tiền để trả công.
Bất quá khi Trần Mộ nói không cần tiền công, Tiểu Hắc rốt cuộc đồng ý. Đương nhiên, Trần Mộ vẫn có thù lao, bình thường Trần Mộ đều lựa chọn tạp phiến cũ mang về làm tiền công của hắn. Có khi Trần Mộ có thể lựa ra vài năng lượng tạp chưa sử dụng hết, Tiểu Hắc bớt được một phần chi tiêu, hắn ở mặt này tiết kiệm được một số tiền đáng kể. Chỉ là đối với Trần Mộ trầm mặc ít nói, hắn không khỏi sinh ra vài phần tò mò, làm sao hắn biết tạp phiến còn thừa năng lượng chứ?
Bất quá từ đó về sau, mỗi lần hắn thấy Trần Mộ đều là mặt mày hớn hở.
Trần Mộ ngồi xổm xuống, bắt đầu tiến hành phân loại đống tạp phiến cũ. Tạp phiến có rất nhiều loại, năng lượng tạp, vật phẩm tạp, nghĩ vật tạp, thậm chí còn có rất ít gặp động vật tạp – thực vật tạp. Bất quá không phải tất cả tạp phiến trong này đều là vô dụng, việc Trần Mộ cần làm là chọn lọc ra những tạp phiến đó.
Công việc tiến hành rất nhanh, có thể thấy, hắn rất quen thuộc đối với công việc này.
Cổ tay Trần Mộ lắc một cái, ném một tạp phiến qua Tiểu Hắc: “À, tạp phiến này còn có thể sử dụng.” Cái năng lượng tạp cấp hai còn ít nhất một nửa năng lượng có thể sử dụng, Trần Mộ không rõ sao chủ nhân của nó lại lãng phí như vậy. Dung lượng của năng lượng tạp cấp hai là 1000, nói cách khác, bên trong còn khoảng 500 năng lượng.
“Hắc hắc, cám ơn tiểu Trần ca!” Tiểu Hắc nhìn năng lượng tạp cấp hai trên tay, mặt mày sáng lên. Điên cuồng chạy đến trước thiết bị kiểm tra, cắm tạp phiến vào, lúc thấy con số 523 hiện lên, Tiểu Hắc cười đến độ ngũ quan đều hợp lại một chỗ.
Trần Mộ không để ý đến, toàn tâm toàn ý tiến hành phân loại. Mặc dù ở đây cũng có một ít trung cấp tạp phiến cũ như tạp phiến ba cấp, bốn cấp, xác suất khá cao. Nhưng đối với hắn lại không có giá trị gì. Hiện tại hứng thú duy nhất của hắn là năng lượng tạp cấp một.
Ba năm chế tạp kiếm sống, khiến hắn đối với loại tạp phiến thấp nhất này có lí giải riêng của bản thân. Chế tạo năng lượng tạp cấp một không chỉ có một cách, Trần Mộ từ đây thu được 12 loại năng lượng tạp có kết cấu khác nhau. Chúng gợi mở cho Trần Mộ rất nhiều, cũng chính vì hắn tham khảo một ít kỹ xảo trong số tạp phiến này mới có thể hạ giá vốn chế tạo năng lượng tạp cấp một xuống 95 âu địch. Bất quá không phải ngày nào cũng may mắn như vậy, đến giờ hắn chỉ thu thập được mười hai cái mà thôi.
Bất quá hôm nay dường như khá may mắn.
Nhìn năng lượng tạp trên tay, từ kết cấu bên ngoài mà nói, đây là một loại năng lượng tạp có kết cấu lạ mà hắn chưa từng gặp qua.
Hắn đặt năng lượng tạp này qua một bên, tiếp tục miệt mài phân loại. Số lượng năng lượng tạp cấp một rất nhiều, nhưng Trần Mộ không ngại kiểm tra từng cái một. Tốc độ của hắn cực nhanh, cơ hồ tay chỉ cần tay mơn trớn nhẹ trên tạp phiến là biết có phải cái mình cần hay không.
Hết thảy đều bắt nguồn từ sự quen thuộc của hắn đối với năng lượng tạp cấp một. Loại quen thuộc này do ba năm không ngừng chế tạp tạo nên, hắn không cần nhìn, chỉ bằng cảm giác bàn tay là có thể phán đoán ngay tạp phiến này có phải năng lượng tạp cấp một không, kết cấu mình đã từng gặp qua chưa. Hắn đối với chúng quen thuộc đến từng chi tiết nhỏ.
Ngón tay lướt qua cạnh tạp phiến đột nhiên dừng lại.
Cái tạp phiến này….