Nếu là thời thái bình thịnh thế, chiếm cứ U châu làm vương gia cũng không sao, nhưng giang sơn hiện nay đã nổi khói lửa, làm sao có thể đứng ngoài cuộc.
Hơn nữa, hắn vốn là kẻ đầy dã tâm.
Những lời đại nghịch bất đạo này không phải là thứ mà ta có thể nghe được, ta càng không muốn nghe hắn và Chu Ngạn đánh cược gì với nhau.
Thế là ta đưa tay bịt tai, liên tục lắc đầu.
Tiêu Cẩn Du bật cười bên tai ta, kéo tay ta xuống.
"Tiểu mỹ nhân, bổn vương nhất định phải có được ngươi."
Đêm hôm đó, gió tây thổi qua cửa sổ, ta ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
Trên bầu trời đêm, vầng trăng khuyết như lưỡi liềm, giống hệt vầng trăng mà ta từng nhìn thấy khi còn bé, khi còn ở bên cạnh cha mẹ.
Cũng giống như vầng trăng ở phủ Vũ Định, Lệ Châu, trong sân nhà họ Chu, ánh trăng dịu dàng như nhau.
Ta ngồi ngẩn ngơ rất lâu, thậm chí còn không biết Chu Ngạn đến từ lúc nào.
Hắn đứng ngoài cửa sổ, tựa người vào gốc cây, trên người mặc hắc y thị vệ, vẻ mặt lạnh lùng, cũng đang nhìn vầng trăng khuyết trên cao.
Ánh trăng rất đẹp, phủ lên người hắn một lớp ánh bạc, thân ảnh cao lớn, toát ra vẻ cô độc khó tả.
Hắn lẩm bẩm: "Tần Kiệm, muội còn nhớ không, hai năm trước ta hỏi muội, điều gì khiến muội không quen nhất khi ở An vương phủ, muội nói Tôn ma ma bắt muội phải cúi đầu, không được nhìn thẳng vào người khác, nhưng mẹ đã từng dạy muội, phải ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, nói chuyện phải nhìn thẳng vào mắt đối phương."
Ta gật đầu, mũi cay cay, nước mắt bất giác rơi xuống.
Giọng nói hắn lạnh lùng vang lên: "Tần Kiệm, từ nay về sau, ta muốn muội vĩnh viễn ngẩng cao đầu nhìn người khác, để người khác phải ngước nhìn muội."
Bốn năm sau khi Chu gia bị tịch thu gia sản, bốn năm đủ để thay đổi một con người.
A Ngạn ca ca đã không còn là thiếu niên năm xưa nữa rồi, hắn trở nên thâm trầm, u ám, tàn nhẫn… Trong mắt mang theo vẻ lạnh lẽo như sương giá, càng ngày càng giống một thanh đao nhuốm máu.
Hắn từng bị thương trở về.
Trước kia mỗi lần ra ngoài trở về, hắn đều đến thăm ta, nhưng lần đó thì không.
Ta nghi hoặc xông vào phòng hắn, nhìn thấy hắn cởi trần nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hôn mê bất tỉnh.
Người huynh đệ vào sinh ra tử với hắn, lúc này đang cầm kim sang dược, luống cuống tay chân.
Hắn bị thương do kiếm, hơn nữa còn rất nặng.
Ta hỏi tại sao không mời đại phu.
Người nọ ủ rũ nói: "Trường An không chịu, nói là sợ dọa tiểu thư, bảo chúng ta tự mình bôi thuốc là được."
Tên ngốc này, trên người chi chít vết thương, vết thương cũ chồng lên vết thương mới, nhìn thấy mà xót xa.
Thì ra A Ngạn ca ca, trong lòng vẫn luôn để ý đến ta sao?