Trong thư phòng rộng lớn đặt hai chiếc bàn, người ngồi ghế chính sảnh toàn thân y phục đen, khí thế trầm ổn, dường như hòa làm một với khung cảnh xung quanh, uy nghiêm bức người.
Thẩm Khước không ngẩng đầu, vào giờ này Lạc Nhạn sẽ mang cơm trưa đến cho y.
Thị vệ chắp tay nói: "Vương gia, Tam cô nương đến rồi."
Gần đây, mọi người gọi nàng là "Tam cô nương" đã thành quen, nhất thời cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Thẩm Khước hơi dừng lại, chân mày nhanh chóng nhíu lại, vén áo đứng dậy.
Quả nhiên thấy bên cột nhà một bóng dáng áo vàng nhạt, dường như đứng chờ có chút mất kiên nhẫn, còn giơ chân đá đá viên đá trên bậc thềm.
"Muội đến làm gì?"
Ngu Cẩm khựng lại, lập tức xoay người. Nàng bước lên mấy bước, dịu dàng chu đáo nói: "Ta nghe nói dạo gần đây Nguyên tiên sinh đều ở quân doanh làm việc, nên tới đây cùng A huynh dùng bữa. Hôm nay trời nóng, ta cố ý bảo Lạc Nhạn chuẩn bị thêm một món canh khai vị, vì vậy chậm trễ một chút, khiến A huynh phải chờ lâu rồi."
Thẩm Khước liếc nhìn hộp cơm trong tay Lạc Nhạn, quả thật là khẩu phần hai người.
Nhìn tiểu cô nương trước mặt, đôi mắt long lanh tràn đầy mong đợi, Thẩm Khước dời ánh mắt, quay sang Lạc Nhạn nói: "Làm càn."
Nàng xem nơi này là tửu lâu sao?
Ngu Cẩm biết chắc sẽ bị mắng, may mà nàng còn chuẩn bị thêm lý do khác. Dù sao nàng cũng đã cưỡi xe ngựa đến đây nửa canh giờ, bụng đói cồn cào, sao có thể dễ dàng quay về.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, nàng chợt thấy cách đó không xa, trong hành lang có một nữ tử mặc áo chẽn váy dài màu lam nhạt đang chậm rãi đi tới. Gương mặt kia, Ngu Cẩm rất quen thuộc, Đường Gia Uyển!
Người này vốn là nữ nhi của Tham quân sự Linh Châu Đường Bách Diệp, chính là một trong số các tiểu thư thường cùng nàng tham gia trà hội. Nhưng sau đó Đường Bách Diệp được thăng chức điều đi nơi khác, Đường Gia Uyển cũng theo gia đình rời khỏi Linh Châu, từ đó về sau, Ngu Cẩm chưa từng nghe tin tức về nàng ta. Không ngờ lại trùng hợp như vậy, Đường Bách Diệp được điều đến Nguyên Châu sao?!
Ngu Cẩm hít sâu một hơi, chẳng kịp nghĩ gì khác, chỉ biết rằng lúc này nàng tuyệt đối không thể để bị nhận ra.
Lời "Làm càn" của Thẩm Khước vừa dứt, trước ngực bỗng y bị siết chặt, hai cánh tay nhỏ nhắn vòng qua ôm lấy thắt lưng y, khuôn mặt nhỏ vùi vào ngực y như một con đà điểu.