Đám Vai Ác Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 5

Lúc này Lan Nguyệt cũng nhận ra bầu không khí không đúng lắm, vội vàng tắt hệ thống hóng chuyện trong đầu, lặng lẽ đi theo Đại sư huynh.

Nhưng đi đến vòng trong tỷ võ trường, hai người mới giật mình nhận ra, cả hai đều không đăng ký tỷ võ!

Lê Bạch vốn là Đại sư huynh, hắn chỉ cần đứng bên cạnh duy trì trật tự là được.

Còn Lan Nguyệt lại càng là gà mờ ba tháng trời còn chưa học được ngự kiếm, nàng sở dĩ kiên trì dậy sớm đến tỷ võ trường như vậy cũng là vì ở đây có chuyện để hóng hớt.

Đây chính là tinh thần của người hóng chuyện!

Vậy thì, sư phụ/Ngũ trưởng lão gọi bọn họ làm gì?

Hai người cùng nghi ngờ trong lòng, đi đến chỗ ngồi phía trước tỷ võ trường.

"Tiểu Bạch, Tiểu Nguyệt, hai đứa lại đây, ngồi đây này." Lục trưởng lão vẫy tay với hai người bọn họ, khuôn mặt cười tươi như hoa.

Lan Nguyệt chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, rồi lại im lặng ngồi xuống chỗ đó.

Tiểu cô nương dễ thương ngoan ngoãn như vậy, Lục trưởng lão cũng cảm thấy có chút ngứa tay.

Ông ta tiện tay lấy từ trong râu Ngũ trưởng lão ra hai viên kẹo làm từ linh quả: "Nào, hai người ăn kẹo, ăn kẹo!"

Sắc mặt Lê Bạch cứng đờ, lén lút liếc sư phụ rồi đành phải nhận lấy.

Lan Nguyệt nhận linh đường, lại nói lời cảm ơn.

Bề ngoài trông nàng ngoan ngoãn vô cùng, nhưng trong lòng đã bắt đầu kinh ngạc.

[Oa, thì ra đây là linh đường mà Ngũ trưởng lão giấu, trông đẹp quá!]

Ngũ trưởng lão trừng mắt nhìn Lục trưởng lão, gân xanh trên trán nổi lên: "Xuống dưới chủ trì tỷ võ!"

"Được rồi, ta đi ngay." Lục trưởng lão nắm chặt viên kẹo cuối cùng vừa thuận tay lấy được, nhanh chóng bay xuống dưới.

"Tông chủ, các phong đã đến đông đủ, có thể bắt đầu tỷ võ ngay." Ngũ trưởng lão đi đến chỗ ngồi cao nhất ở giữa.

Tông chủ mặc trường bào màu tím sẫm, nhắm mắt như đang ngủ gật.

Nhưng mà Ngũ trưởng lão có thể cảm nhận được linh thức của Tông chủ đang dò xét quanh râu của mình.

Ngũ trưởng lão: "..."

Danh tiếng trăm năm của ông ấy, dễ dàng có lắm sao?

Trong nháy mắt, Ngũ trưởng lão suýt nữa rơi lệ.

"Khụ khụ, nếu đã đến đông đủ, vậy có thể bắt đầu tỷ võ, Tiểu Lục tiếp tục chủ trì." Một luồng linh thức của Tông chủ bị bật trở lại, ông cũng không tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm nhìn tỷ võ trường.

Đồng thời, một luồng linh thức khác của ông đang dò xét Lan Nguyệt.

Luồng linh thức này không dám đến gần, chỉ có thể lén lút bám trên cây, lén lút đi theo phía sau rình mò.

"Quả nhiên là tiên khí lợi hại, không ngờ có thể uy hϊếp được cả linh thức của ta, thảo nào, thảo nào..."

"Tông chủ, tiên khí kia thật sự kỳ quái, tốt nhất là không nên chọc giận đối phương." Ngũ trưởng lão nghe thấy lời của Tông chủ, không nhịn được nhắc nhở.

Nhưng mà Tông chủ nhìn bộ râu tiên phong đạo cốt của Ngũ trưởng lão, khuôn mặt anh tuấn của ông lại nở nụ cười.

Ngũ trưởng lão: "..."

Nghiệp chướng mà!

[Chán quá, cũng không biết nhóm nhân vật chính khi nào xuất hiện, ta muốn xem cảnh nữ chính biết nàng là thân sinh nữ nhi của Tông chủ.]

Nụ cười rạng rỡ của Tông chủ cứng đờ trên mặt.

Cái gì, thân sinh nữ nhi của ông? Ông nào có thân sinh nữ nhi?

Tông chủ cũng ngớ người, ngay cả đạo lữ ông cũng không có, đã lên chức phụ thân từ bao giờ?