Không quan tâm đến lời biện hộ khó khăn của hắn ta, cô tự nhiên nói: “Vậy đi chết đi.”
“Dừng lại!”
Lục Thiên Trí vừa phát ra tiếng nói, sắc mặt người đó bỗng chuyển sang tím tái, cổ hắn ra thắt lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong giây tiếp theo, kèm theo một âm thanh nổ nhỏ, cổ hắn ta hoàn toàn bị bóp nát.
Thịt vụn và máu văng vào mặt người đứng dưới, Lục Thiên Trí vừa đứng dậy được một nửa người chết đã ngã xuống bên cạnh.
Ngay sau đó, anh ta cảm thấy một ánh mắt rơi xuống người mình, anh ta nhanh chóng nhận ra đó là của ai, cảm giác đáng sợ như bị hổ đen nuốt chửng từng trải qua một lần.
Anh ta hiểu rõ sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên quá lớn, để bảo vệ những người còn lại, anh ta không dám nhúc nhích, sợ vô tình chọc giận vua zombie vừa hoàn thành bước tiến hoá.
Một lúc lâu, anh ta cảm thấy ánh mắt kia rời đi, kèm theo một tiếng thì thào nhẹ nhàng.
“Thật đáng tiếc…”
Đáng tiếc gì cơ?
Khi não bộ anh ta đang cố gắng hoạt động để nghĩ ra cách đối phó với con quái vật khủng khϊếp này, ánh sáng lại bùng lên, khiến mọi người phải nhắm mắt lại.
Khi họ mở mắt lần nữa, trước mắt đã không còn ánh sáng khủng khϊếp đó nữa.
Để lại cho Lục Thiên Trí, chỉ có xác zombie chết nằm khắp nơi, những người đang đau đớn rêи ɾỉ, cùng thi thể bị cắt làm đôi.
Tất cả mọi người đều cho rằng vua zombie mới tiến hoá có khả năng dịch chuyển tức thời, nên mới có thể biến mất ngay trước mắt mọi người mà không để lại dấu vết.
Thực ra chỉ có Giang Sơ Ý và hệ thống biết, cô không có khả năng dịch chuyển tức thời, chỉ là tốc độ cực nhanh thôi.
Bằng cách giải phóng năng lượng một cách hào phóng, tất cả tầm nhìn của mọi người đều bị che lấp, họ hoàn toàn không thể biết Giang Sơ Ý thực sự đi đâu, đã dịch chuyển hay chỉ đơn giản là chạy đi.
Dưới hoàng hôn đỏ thẫm, Giang Sơ Ý lướt qua ngọn cây, dáng vẻ nhẹ nhàng linh hoạt.
Như hệ thống đã nói, vì cô ngừng quá trình tiến hoá thành vua zombie, hiện đang trong một tình thế vô cùng khó xử.
Con người đã sớm gán cho cô mác vua zombie, zombie cũng không công nhận cô, giờ sở hữu năng lực mạnh mẽ, đi lại giữa con người và zombie, trở thành thức ăn tiến hoá của cả hai bên.
Đặc biệt là đối với những zombie không có não, chỉ dựa vào trực giác và bản năng hành động, Giang Sơ Ý bây giờ như một chiếc bánh lớn toả ra hương vị hấp dẫn, bất cứ ai đi qua cũng muốn cắn một miếng.
Chỉ là không ai trong số chúng có thể theo kịp tốc độ của Giang Sơ Ý.
Khi cô lướt nhanh, zombie bên dưới chỉ có thể chậm chạp ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt ngây dại hiện rõ sự khao khát sâu sắc.
Hệ thống trong cơ thể cô im lặng, đã lâu không phát ra tiếng.
Nó không tìm Giang Sơ Ý, nhưng Giang Sơ Ý có điều muốn hỏi nó.
“Ê, Soái Soái, cậu chưa tìm ra à?” Giọng cô có chút châm chọc.
Chuyển động nhanh chóng không mang lại bất cứ ảnh hưởng nào cho cô, mặt cô không đỏ, không thở dốc, thậm chí giọng nói cũng không có gì thay đổi.
Hệ thống im lặng một lúc, phản ứng lại, là đang gọi nó: “Tìm gì cơ?”
“Không phải tôi đã hỏi cậu, có thể tìm được nước cất ở đâu sao?” Giang Sơ Ý càng tỏ rõ sự châm chọc, “Cậu xứng đáng là hệ thống siêu đẳng, ký chủ đưa ra chỉ thị, sao lại không nghe theo vậy?”
Dự cảm không tốt của hệ thống đã trở thành hiện thực.
Nó không thể tưởng tượng được, thuộc nơi tồn tại cao cấp phát lệnh cho vô số thế giới, từng có vô số chủ thể làm mọi cách để nịnh bợ nó.
Nhưng bây giờ, cô gái này lại tự cho mình là “chủ nhân” của nó?
Không biết có phải ảo giác của nó không, nhưng giọng Giang Sơ Ý gọi nó…nghe như đang gọi một con chó con.
Hệ thống nhịn…nhịn…nhịn không nổi nữa.
“Ký chủ, căn cứ vào trách nhiệm của tôi, tôi buộc phải nhắc nhở cô. Tôi nhịn không nữa rồi, bây giờ cô đã trở thành vua zombie, như một sự trao đổi cho việc xuyên không, cô phải hoàn thành cốt truyện của mình.”
“Hoàn thành cốt truyện của mình sao? Là cậu ngốc hay thấy tôi ngốc vậy.” Giang Sơ Ý đứng trên ngọn cây bằng đôi chân trắng nõn, “Kết cục của nguyên tác không phải bị nam chính đánh chết sao? Nếu đổi lại là cậu, cậu có muốn không?”
Hệ thống: “Nhưng cô đã ở đây rồi…”
“Tôi đã nói trước đó rồi.” Giang Sơ Ý đột nhiên hạ giọng, “Hoặc trả lời câu hỏi của tôi, hoặc im miệng.”
Cùng câu nói này, một cảm giác run rẩy ập đến hệ thống, nó kinh ngạc nhận ra, mình sợ hãi sức mạnh của ký chủ.
Cái này không chỉ thuộc vua zombie ban đầu, mà còn vài thứ chưa biết, nhưng nó vô thức cảm nhận được sức mạnh đáng sợ.
Giống như đến từ một thực thể cao cấp hơn, khiến nó không thể chống cự.
Việc này sao có thể chứ? Giang Sơ Ý chỉ là một linh hồn nó bắt từ thế giới cấp thấp, cô sao có thể sở hữu sức mạnh khiến nó sợ hãi chứ?
Lòng hệ thống lo ngại, chỉ là khi không nắm rõ tình hình của Giang Sơ Ý, nó không dám công khai chống lại cô.
“Chậc, thật sự cậu tự giới thiệu bản thân một cách hoành tráng, kết quả lại chỉ là một kẻ vô dụng.” Giang Sơ Ý tỏ rõ không hài lòng, không chút sợ hãi khi để hệ thống nghe thấy cô lẩm bẩm, “Ngay cả việc quét cơ bản nhất cũng không làm được, cậu còn kém hơn một chiếc máy tính trong phòng thí nghiệm nữa.”
Ít nhất, những chiếc máy tính trong phòng thí nghiệm chỉ cần quét một cái, là có thể quét toàn bộ dữ liệu của cô.
Nghĩ về những lúc bị ánh sáng lạnh lẽo chiếu rọi, ánh mắt Giang Sơ Ý tối sầm lại, ngay lập tức trào dâng khát khao và ý niệm mãnh liệt hơn.
Tất cả đã qua. Cô tự nhắc nhở mình. Bây giờ không có loại thuốc và thiết bị nào chuyên chế cô nữa, những ngày tháng đau đớn và tăm tối sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Giang Sơ Ý dừng trên ngọn cây, ngước mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm chỗ đất sạch hơn để đặt chân lên.
“Ký chủ, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô.” Hệ thống bỗng lên tiếng, “Rõ ràng lúc nãy cô rất tức giận, trực tiếp gϊếŧ chết zombie và kẻ vu khống nguyên thân, tại sao không gϊếŧ luôn những người khác ngoài nam chính? Điều này đối với cô mà nói thật dễ dàng mà.”