Mã Hiểu Thiên xoa cái eo lười, nhìn lên đồng hồ phát hiện thời gian đã khuya, cậu vội vàng chạy đến phòng khách liền nghe được âm thanh bận rộn của Ứng Phong ở phòng bếp, cậu còn ngửi thấy hương vị của cơm khoai đậu. “A a a. Xin lỗi. Đệ hôm nay gặp được lão sư rất tốt bụng, được xin nghỉ không cần quân huấn, liền trở về tập trung làm trang sức đến thời gian cũng quên mất. Đệ nấu ăn liền đây! Thịt ngũ vị xào ớt ma được không?”
Ứng Phong nhìn bộ dáng sốt ruột của Mã Hiểu Thiên, lắc lắc đầu: “Không cần. Xào ít rau dưa là được. Thịt ta đã nấu rồi. Ngươi lại không ăn trưa.”
Mã Hiểu Thiên chột dạ gật gật đầu: “Hắc hắc. Đệ vui quá liền quên mất. Bất quá đệ không có đói bụng.”
Ứng Phong cũng không có biện pháp. Đứa nhỏ này để tâm cái gì liền không để ý đến chuyện xung quanh. Vốn dĩ là một người cẩn thận, một khi nghiêm túc là quên hết mọi chuyện khác. “Hôm nay cơm chiều là ta làm. Đệ làm tốt sao? Lấy ta nhìn xem.”
Nói đến thành phẩm, Mã Hiểu Thiên lập tức nhảy nhót. “Đệ nói cho huynh nghe, thành phẩm hôm nay đệ rất vừa lòng!! Uông thúc thúc còn nói cho đệ đem đồ vật bán ở cửa hàng ông ấy, không thu tiền! Đệ lấy cho huynh xem.”
Đối với trang sức, Ứng Phong căn bản không hiểu biết. Nhưng Ứng Phong là Khôi nhân, hắn là thợ săn Hình Giáp miêu hình nên đối với trang sức rất quen thuộc. Đặc biệt sư phụ và sư huynh của hắn đều nghiên cứu đến thứ này, cho nên hắn liếc một cái liền nhìn ra chiếc nhẫn này bất đồng với những món trang sức Mã Hiểu Thiên dùng phế thạch làm lúc trước. Tuy rằng bên trong không thiết kế cái gì khác biệt nhưng cảm giác là có.
“Hiểu Thiên, đệ thật thích hợp làm công trình Hình Giáp. Cái này là hình thức cơ bản nhất. Tuy rằng không thể công kích, nhưng cảm giác phi thường tốt.”
Mã Hiểu Thiên không nghĩ đến những cái đó, cậu đối với Hình Giáp công trình không có gì hiểu biết. Chỉ biết nghề này tương lai kiếm rất bộn tiền. “Cái này rất giống sao?”
Ứng Phong gật đầu: “Rất giống. Nhưng còn chưa phải. Cái này từ chất liệu đến bản thiết kế đều không đúng, cho nên không cách nào vận dụng linh lực. Bất quá người thường mang bên người chắc tương đối thoải mái. Đặc biệt là Linh nhân.”
Mã Hiểu Thiên thở dài: “Đúng vậy. Linh nhân đối với linh lực rất nhạy bén. Khôi nhân cũng như thế, chỉ có chúng ta thường nhân phải thông qua dụng cụ. Thật không công bằng a.”
Ứng Phong sờ sờ đầu cậu: “Ấu trĩ. Đúng rồi, đệ hôm nay gặp lão sư thế nào? Lúc trước không có gặp người tốt như vậy.”
Nói đến cái này Mã Hiểu Thiên liền đối với Hoắc lão sư bài tỏ kính trọng: “Lại nói tiếp, ngài ấy là lão sư mới. Ngài là lão sư dạy khóa cơ sở công trình Hình Giáp. Học kỳ này chúng ta chương trình học ở cơ sở chi nhánh bất đồng. Đến lúc tự chọn khóa học, đệ sẽ chọn khóa của Hoắc lão sư! Ngài là lão sư đầu tiên chủ động cùng đệ nói chuyện, đặc biệt khác nhau! A đúng rồi, ngài ấy liếc một cái liền biết đệ phát tác chứng khuyết thiếu linh lực, may mắn ngài ấy nhận thức bạn bè mắc chứng bệnh giống chúng ta. Đệ liền nhặt được tiện nghi. Hắc hắc.”