Cậu Muốn Ăn Vạ Đúng Không!?

Chương 3

Đây là một việc khá nguy hiểm với sự nghiệp Tả Ngạn, dù sao hắn cũng vừa mới hot, vị trí vẫn chưa vững chắc, có không ít người muốn kéo hắn xuống.

Nhưng Vương Hạo Tư có thể đưa Tả Ngạn lên thành đỉnh lưu, tất nhiên là có lý do riêng.

“Vệ Cảnh Hành cũng sẽ tham gia.”

“Ai?” Tả Ngạn nghi ngờ mình nghe nhầm, theo bản năng hỏi lại.

“Trước đó Vệ Cảnh Hành nợ đạo diễn một ân tình, lần này để trả ân tình, đối phương đồng ý làm khách mời.”

Vương Hạo Tư vừa nói vừa xoa thái dương, nhắm mắt lại.

Tả Ngạn chú ý thấy trong mắt của Vương Hạo Tư đầy tơ máu, thần sắc mệt mỏi, không biết đã bỏ ra bao nhiêu công sức để có được tài nguyên này.

Trong lòng hắn chợt mềm xèo.

“Vệ Cảnh Hành vừa đoạt giải Ảnh đế đại mãn quán, độ hot không hạ, cậu nhớ cố gắng tiếp xúc với cậu ta nhiều một chút, cho dù chương trình này không nổi cũng sẽ làm quen được một Ảnh đế, nói chung là cậu không thiệt.” Vương Hạo Tư phân tích rõ ràng lợi hại.

“Nghe cũng không tệ, có ảnh đế góp mặt, cho dù chương trình không bùng nổ cũng sẽ gây chú ý một chút.” Tả Ngạn kéo lên một nụ cười lớn: “Chuyện này chắc chắn rồi, cảm ơn anh, anh Hạo!”

“Còn có thêm đỉnh lưu nữa.” Vương Hạo Tư nhắc nhở.

Tả Ngạn càng cười tươi hơn, hắn không nhịn được mà lao tới, một tay khoác vai Vương Hạo Tư, nhiệt tình lắc lắc: “Nếu chương trình này nổi thật em sẽ mời anh Hạo ăn thịt nướng!”

Dưới ánh nhìn ngày càng lạnh lẽo của Vương Hạo Tư, Tả Ngạn đành sửa lời: “…Khụ, đi ăn món Quảng Đông vậy. Không ăn thực phẩm hun khói, là nguyên tắc của em mà!”

Vương Hạo Tư vừa định gật đầu đồng ý thì điện thoại vang lên. Anh ta nghe máy, nói chưa được mấy câu, sắc mặt đã lạnh xuống, hận không thể dùng ánh mắt đóng băng người đối diện.

Tả Ngạn bị anh ta nhìn đến mơ hồ không hiểu gì, sờ sờ mũi, không biết mình lại làm gì cái sai.

Vương Hạo Tư ừ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu: “Không cần rút hot search, kiểm soát chút đừng để chuyện ầm ĩ lên là được.”

Tả Ngạn nghe thấy từ “hot search”, cảm giác không lành trỗi dậy, vội vàng lấy điện thoại ra tìm kiếm tên mình. Những từ khóa liên quan lập tức nhảy ra.

#Chiến sĩ phản hắc Tả Ngạn#

#Nghệ thuật sử dụng ngôn từ của Tả Ngạn#

#Cuộc sống thường nhật của Tả Dỗi Dỗi#

Xong rồi.

Tả Ngạn cảm thấy ánh mắt của Vương Hạo Tư như thiêu đốt lêи đỉиɦ đầu mình.

Lạnh thấu tim, lòng bay bổng.

“…Không phải, khụ, anh nghe em giải thích.” Tả Ngạn trợn mắt nói dối: “Chẳng phải em đang xây dựng hình tượng sao? Kiểu mỏ hỗn cũng khá thịnh hành mà, đúng không?”

Tả Ngạn cố gắng thuyết phục Vương Hạo Tư.

Vương Hạo Tư cúi đầu suy nghĩ một chút: "Cũng là một cách."

Hả?

Tả Ngạn không ngờ lời nói bừa của mình lại được quản lý đồng ý, nhất thời có chút không tin được.

"Dù sao cậu cũng luôn là cái dạng này, mỏ hỗn cũng là một điểm hút fan, mà lại an toàn tuyệt đối, không sợ lật thuyền." Nói rồi, Vương Hạo Tư vỗ vai Tả Ngạn: "Giữ vững phong độ nhé."

Cái gì gọi là "cái dạng này"?

Tả Ngạn theo bản năng muốn phản bác, nhưng nghĩ đến việc Vương Hạo Tư vừa mới giúp mình tìm được một tài nguyên vô cùng tuyệt vời, lời muốn nói suýt chút nữa bật ra khỏi miệng lại bị nuốt xuống.

Nhưng nếu sau này có thiết lập tính cách như vậy, hắn cũng không cần lo lắng nữa. Tả Ngạn suy nghĩ, trong lòng bỗng có chút vui mừng.

Bàn bạc xong xuôi, Tả Ngạn vui vẻ rời khỏi văn phòng của Vương Hạo Tư, lên tầng thượng tìm anh trai Tả Trạch.

--