Thanh Lăng Di Huyên

Chương 13

Nhưng điều nặng nề hơn đối với ta còn ở phía sau, ta vậy mà lãng quên rằng, dù Tiêu Lan đã giả trang nữ nhân bao nhiêu năm, thì cũng chỉ là một thiếu niên khí huyết phương cương. Sau khi khai hỏa, nếm thử vị th/ịt rồi đắm chìm trong đó, hắn mỗi đêm đều quấn lấy ta cùng nhau trầm luân. Chiếc chuông gió trên đầu giường cứ thế rung lắc, kêu vang không ngừng..

Cái ch/ết tiệt nhất là, tên này dựa vào làn da mỹ nhân cực phẩm, luôn câu dẫn ta không thể kiềm chế mà cùng hắn hoan lạc.

Hậu quả của việc buông thả d/ục vọ/ng là sáng hôm sau ta lê thân x/á/c rã rời lên triều, cả người là một bộ dạng khí huyết không thông, thận hư, khiến cho các quan viên thường xuyên nhìn ta...

Trong lúc đó, còn có vài đồng liêu chỉ vào cổ ta, họ lén lút cười, ta vô cùng bối rối không biết họ cười cái gì, sau khi về nhà soi gương mới phát hiện trên cổ ta xuất hiện một vết đỏ rất lớn.

Phụ thân cũng tế nhị lên tiếng nhắc nhở ta: “Lăng nhi, phụ thân biết thanh niên sinh lực dồi dào, nhưng…phải biết tiết chế.”

Mẫu thân cầm chặt khăn tay, cả người run rẩy, không dám tin nhìn ta, có lẽ bà tưởng ta thật sự thích Trưởng công chúa.

Cuối cùng, mẫu thân không nhịn được kéo ta vào phòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta: "Lăng nhi, con không phải thật sự thích nữ nhân chứ?"

Ta chỉ thấy nhức đầu, đối mặt với thân mẫu chỉ có thể nói ra sự thật. Lúc đầu mẫu thân bị dọa sợ, sau đó vui vẻ chấp nhận, thề sẽ giữ bí mật cho ta.

Vì vậy, những ngày sau đó, mẫu thân ta quan tâm đến Tiêu Lan vô cùng. Không chỉ ân cần hỏi han, thậm chí còn đích thân may áo cho hắn. Nhìn Tiêu Lan bằng ánh mắt của nhạc mẫu đối với con rể, càng nhìn càng ưng ý.

Tiêu Lan cũng bị sự quan tâm của mẫu thân ta làm cho vô cùng lo lắng, không khỏi hỏi ta: "Phu quân... Nương của chúng ta... Bà ấy... Làm sao vậy? Gần đây có chút kỳ lạ."

Ta bất lực mà xuôi tay, "Nương tử đừng lo, tóm lại... là mẫu thân nhìn chàng rất thuận mắt."

Thời gian trôi đi, dưới mặt hồ tĩnh lặng là sóng ngầm mãnh liệt, sức khỏe của Hoàng thượng vì sử dụng quá nhiều linh đan diệu dược mà đã đến hồi kiệt quệ...

Trong thời gian này, Tam hoàng tử không phụ lòng mong đợi, đã hạ bệ được các huynh đệ của mình, nhất thời trở thành tâm điểm chú ý.

Đêm đến, ta dựa vào lòng Tiêu Lan, đang mơ màng sắp ngủ, "Trận ám sát đó là do hắn tự biên tự diễn, muốn đổ tội cho Ngũ Hoàng huynh, chỉ tiếc là bị nàng phá hỏng." Tiêu Lan đột nhiên lên tiếng.

Ta sững người, "Tốt lắm, hóa ra là tên tiểu tử này hại ta suýt mất m/ạng cái mạng nhỏ này, thiếu gia ta nhất định phải khiến hắn trả giá!"

Nửa đêm, Hoàng thượng bệnh nặng, Tam Hoàng tử phái binh vây thành, bức Hoàng thượng thoái vị, mây đen che trời, Tiêu Lan được triệu vào cung.

Bề ngoài ta luôn tỏ ra ủng hộ Tam hoàng tử, không phụ lòng tin của hắn. Hắn cũng vô cùng tin tưởng ta, lầm tưởng rằng Bình Nam Hầu phủ đã đứng về phía hắn. Nhưng hắn không biết rằng ta đã mật báo tất cả mưu đồ của hắn cho Tiêu Lan.

Việc hắn soán ngôi vốn nằm trong dự tính của chúng ta. Tiêu Lan đã dày công bồi dưỡng thế lực ngầm, khi hắn vây thành đã bố trí sẵn mai phục. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, Tam hoàng tử tham lợi trước mắt, nhưng lại quên đi mối hoạ sau lưng.

Tam hoàng tử nhìn Tiêu Lan trên lầu cao, cởi bỏ lớp trang điểm, mặc trang phục nam nhân, ngẩn người hồi lâu, rồi cười lạnh: "Tốt, tốt, tốt... Rất tốt, một vở kim thiền* thoát x/á/c tuyệt vời; hóa ra hoàng muội của bản vương lại là nam nhân....."

*Kim thiền: Ve sầu

Sau khi biết được Tiêu Lan là nam nhân, Tam hoàng tử tuy có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn nhìn Tiêu Lan với vẻ tự tin, như muốn nói rằng dù Tiêu Lan là nam nhân cũng không thể thay đổi kết cục hiện tại.

Mãi đến khi nhìn thấy ta xuất hiện bên cạnh Tiêu Lan, vẻ mặt bình tĩnh của hắn mới cuối cùng có chút hoang mang.

Hắn tức giận quát: "Mộ Thanh Lăng, ngươi dám lừa gạt bản vương?”

Lúc này, đại quân của Tiêu Lan đã bao vây quân đội của Tam hoàng tử, cung thủ chĩa nỏ đầy trên thành lầu.

Ta mỉm cười, từ sau lưng lấy ra một đạo thánh chỉ, đọc to: “Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thất hoàng tử Tiêu Lan, đoan trung thuần lương, hàng ngày anh minh, thuận theo lòng dân, xin kính cáo Thiên Địa, Tông Miếu, Xã Tắc, ban cho Tiêu Lan sách phong và ấn ngọc, lập làm Thái Tử, ngự ở Đông Cung.”

Tam hoàng tử vẫn không cam tâm, hừ lạnh một tiếng, “Nhi tử một tiện tì, cũng dám ham muốn Đông cung chi vị? Bất quá chính là một trương giả thánh chỉ mà thôi, hai tên dã tâm lang sói, bản vương nhất định phải vì thiên hạ thay quân dẹp loạn, diệt trừ các ngươi; nhất là ngươi, Tiêu Lan, ẩn giấu thân phận lừa dối thánh thượng, mưu đồ nhiều năm, há chẳng phải tâm tư bất chính?"