Xuyên Thành Vạn Người Ghét, Nàng Dẫn Theo Nhóm Pháo Hôi Nổi Loạn

Chương 10: Nam chính Vân Lạc Trần đến

Người đàn ông mặc một chiếc áo bào trắng, tóc đen dài đến thắt lưng, mày kiếm mắt sáng, toàn thân toát lên khí chất phiêu diêu như người ngoài thế tục.

[Vân! Lạc! Trần!!!]

Trong lòng Quân Lãm Nguyệt gần như nghiến răng mà thốt ra cái tên này.

Dù cách rất xa, dù người kia có hóa thành tro, nàng cũng có thể nhận ra.

Nguyệt Huyền Cơ bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng thực chất khi nhìn thấy Vân Lạc Trần, trong lòng ông đã chửi rủa Vân Tiêu thậm tệ.

--Huyền Thiên Tông không còn ai nữa à? Sao lại phái tên ôn thần này đến đón ta và các đồ đệ. Đúng là xui xẻo!

Khi thấy mấy sư đồ đã ra, Vân Lạc Trần mới từ trên lưng thú phi hành bước xuống.

Mặc dù ông ta là Thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên Tông, nhưng khi gặp Nguyệt Huyền Cơ, hắmn cũng phải tỏ ra rất cung kính.

Tuy Thanh Dương Tông đã suy tàn, chỉ còn lại mấy người, nhưng với thân phận và thực lực của Nguyệt Huyền Cơ, cũng không ai dám xem thường.

“Nguyệt lão.” Vân Lạc Trần khẽ gật đầu với Nguyệt Huyền Cơ, “Tông chủ bảo ta đến đón các người.”

Huyền Thiên Tông là tông môn lớn nhất Nam Châu, mà việc Thái thượng trưởng lão tự mình đến đón đủ để thấy họ coi trọng như thế nào.

Nguyệt Huyền Cơ không nói gì, ông liếc mắt đánh giá Vân Lạc Trần, rồi nhìn lướt qua thú phi hành kia, giọng nói khinh miệt đầy chế giễu: “Hừ! Chỉ phái một con thú phi hành trung cấp đến đón ta, phẩm cấp gì thế này?”

Vân Lạc Trần: “???”

Nghe vậy, trong lòng ông ta không khỏi khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh.

Ông ta đã nghe nói trước đây rằng Nguyệt Huyền Cơ là một người có tính tình nóng nảy, bụng dạ lại nhỏ nhen, tốt nhất không nên tranh cãi với ông, nếu không sẽ bị dây dưa không dứt.

Bùi Yến dù không biết sư phụ mình định giở trò gì, nhưng sư phụ đã nói thì là vậy thôi...

Dù sao, bây giờ thuần thú sư là rất hiếm, linh thú lại càng khó ký kết giao ước, mà Huyền Thiên Tông chỉ có mấy con linh thú trung cấp. Một con thú phi hành trung cấp cũng là điều cực kỳ đáng nể rồi, e rằng cả Nam Châu cũng chỉ có Huyền Thiên Tông sở hữu thú phi hành trung cấp.

Rõ ràng là sư phụ cố tình gây sự, điều này quá hiển nhiên...

[Thú phi hành trung cấp đấy sư phụ! Người chê không cao cấp, có phải là quá tùy tiện không? Nhưng mà thấy Vân Lạc Trần bị sư phụ làm khó thế này, trong lòng cảm thấy sảng khoái thật kỳ lạ!]

Nguyệt Huyền Cơ: Sảng khoái là đúng, sư phụ cũng thấy rất vui.

“Biết thân phận của Nguyệt lão cao quý, đương nhiên là không vừa mắt với nó rồi.” Vân Lạc Trần tỏ vẻ bất lực và khó xử, “Nhưng trong số thú phi hành của Huyền Thiên Tông, nó là con quý giá nhất rồi.”

Ông ta nghĩ nói thế thì Nguyệt Huyền Cơ cũng nên dừng lại, dù gì ông ta cũng là Thái thượng trưởng lão, sau này còn gặp nhau thường xuyên, nên giữ chút thể diện.

Nhưng Nguyệt Huyền Cơ lại càng khinh miệt hơn, phẩy tay: “Thôi đi, ngươi thấy nó giỏi thì ngươi tự ngồi, sư đồ chúng ta có thú phi hành riêng, cái con ngươi mang đến này, ta ngồi lên còn lo đau mông.”

Bốn sư đồ: “......”

Quân Lãm Nguyệt bắt đầu tò mò, khẩu khí của sư phụ lớn thế, chẳng lẽ?

“Vậy thì được thôi.” Vân Lạc Trần nghĩ thầm không ngồi cùng cái tên già khó ưa này thì cũng thoải mái hơn, không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại rất tò mò, “Không biết thú phi hành của Nguyệt lão là gì? Có thể cho ta chiêm ngưỡng chút được không?”

Ông ta muốn xem thử, Nguyệt Huyền Cơ - người chê bai cả thú phi hành trung cấp - rốt cuộc có thể mang ra loại thú phi hành nào!

“Tất nhiên là có thể.”

Nguyệt Huyền Cơ rất hào phóng, vung tay lớn, liền có một sinh vật xuất hiện trước mặt mọi người, toàn thân nó phủ đầy lông tơ đen, trông giống chim nhưng cũng giống gà.

Nhìn kích cỡ của nó, ước chừng nặng khoảng tám, chín cân.

[Trời ơi sư phụ của ta ơi, đây là cái thứ gì? Còn đang bú sữa đấy à?]

Quân Lãm Nguyệt cố nhịn cười, tuy rằng giả vờ khoe mẽ cũng cần chút vốn liếng, nhưng sư phụ nàng chẳng có chút vốn nào cả.

“Cái này......”

Vân Lạc Trần có chút đờ đẫn, thứ đen thui này chẳng phải là một con gà béo to hay sao?

“Nguyệt lão, nó còn chưa mọc đủ lông, hay là các ngươi ngồi con của ta đi.”

Một con gà béo không có phẩm cấp gì, còn nói là mạnh hơn cả thú phi hành trung cấp ông ta mang theo?

Thôi, đưa người về trước đã, không muốn cãi với lão già khó ưa này nữa.

“Thú của ta chỉ là hiện tại còn yếu, đợi lớn lên sẽ mạnh hơn.” Chỉ thấy Nguyệt Huyền Cơ búng tay một cái, nói thêm: “Ai khi mới sinh ra mà chẳng là đứa trẻ bú sữa, sau này mới tu luyện thành cường giả, chẳng lẽ ngươi mới sinh ra đã biết chạy nhảy rồi à?”

Vân Lạc Trần: “......”

Ông ta cố nén cảm xúc trong lòng, trên môi cố nở một nụ cười gượng gạo, “Nguyệt lão nói đúng, nếu Nguyệt lão đã kiên trì, vậy ta xin đi trước dẫn đường.”

Nói xong, thân ảnh của Vân Lạc Trần thoắt cái đã lên lưng thú phi hành.

Thú phi hành nghe hiểu tiếng người, trong lòng đã sớm khó chịu.

Chở Vân Lạc Trần liền bay vυ't lên không trung, còn cố ý vỗ cánh trước mặt con gà đen đang dần to ra, như thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Sư phụ, thứ này thật sự có thể ngồi được à?”

Quân Lãm Nguyệt nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Giống như lời Vân Lạc Trần nói, lông còn chưa mọc đủ, liệu có thể bay được không?

“Vi sư nghĩ là~” Nguyệt Huyền Cơ nhìn thoáng qua thú khế ước của mình, mỉm cười ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là được đấy.”

Bốn huynh muội: “......”

Con gà đen béo vẫn tiếp tục lớn lên, cho đến khi đạt kích cỡ tương đương với thú phi hành của Vân Lạc Trần thì dừng lại.

Quân Lãm Nguyệt ngẩng đầu nhìn con gà đen béo, trong lòng càng cảm thấy kinh sợ.

[To thế này mà toàn lông tơ, liệu có bay nổi không?]

“Tiểu Khôn, bay một cái cho mọi người xem nào.”

Nguyệt Huyền Cơ đầy tự tin, cực kỳ tin tưởng vào con gà đen béo của mình.

Con gà đen béo nghe lời Nguyệt Huyền Cơ liền bắt đầu đập cánh, ban đầu chỉ là vỗ cánh tại chỗ, không ngờ sau vài cái, nó thật sự bay lên.

[Wow! Tuyệt thật, không hổ là sư phụ ta, thú khế ước cũng đặc biệt thế này, thật đỉnh!]

Câu sau Nguyệt Huyền Cơ không hiểu, nhưng ông biết tiểu đồ đệ đang khen mình, hừm~ vui thật!

Bên kia, Vân Lạc Trần nhìn đến ngây người, ông ta nghĩ rằng con gà đen béo đó chắc chắn không thể bay lên nổi, không ngờ nó lại thật sự bay được...

Mấy sư đồ ngồi lên lưng con gà đen béo, nó lập tức lắc lư bay lên không trung.

Mặc dù hơi chòng chành, nhưng ít nhất tốc độ cũng rất nhanh.

Phía sau, thú phi hành chở Vân Lạc Trần cố gắng đuổi theo đến mức nước mắt cũng chảy ra, nhưng chỉ có thể thấy cái bóng đen lờ mờ phía trước, tức đến nỗi lông chim toàn thân dựng đứng.

Một con linh thú trung cấp, vậy mà không đuổi kịp nổi một con gà lông chưa mọc đủ, chuyện này mà truyền ra thì còn gì mặt mũi?

“Tiểu Khôn nó tăng tốc rồi, chúng ta nhanh hơn nữa đi.” Quân Lãm Nguyệt hứng thú không nhỏ, “Cho nó đuổi đến mức cánh vỗ bốc khói cũng chẳng kịp.”

Con gà đen béo cũng không phải thứ dễ trêu chọc, lập tức tăng tốc.

Con thú đằng sau lúc đầu còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ nó? Có bản lĩnh thì tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ đi?

Tốc độ của Tiểu Khôn quá nhanh, sau khi tăng tốc thì phía sau chẳng còn thấy bóng dáng đâu.

Ước chừng vài canh giờ sau, cuối cùng năm sư đồ cũng bay đến phạm vi của Huyền Thiên Tông.

Nhìn đám người đông đúc trên quảng trường của Huyền Thiên Tông, Nguyệt Huyền Cơ vuốt râu, tỏ vẻ hài lòng, “Cũng biết điều đấy, biết sắp xếp người đến đón chúng ta.”