Nhìn Lá Rụng Biết Mùa Thu Đến

Chương 14

"Cô nương, nếu nàng không muốn rời đi thì hãy làm như vậy đi. Hãy coi đó là lòng tham của Tĩnh Chi!"

"Đừng lo lắng, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ bảo vệ ngươi. Cho dù ta chết sớm, ta cũng sẽ vì ngươi an bài hết thảy, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ngươi!"

Cuối cùng, ta đã phải chịu khuất phục trước sự ích kỷ của chính mình.

"Ngươi sẽ sống lâu!"

Trong bóng tối, giọng nói của nàng rõ ràng và mạnh mẽ.

Nàng có thể nói chuyện được sao?

Ta chợt ngồi dậy.

Nhưng dù ta có nói gì đi chăng nữa, ta cũng không bao giờ nhận được phản hồi từ nàng.

Những ngày sau đó, nàng không hề lên tiếng, dù bị bắt nạt nàng cũng không hề phản ứng.

Ta nhớ rõ tiểu biểu muội nhà mẹ đẻ của nương ta đi đường té ngã một cái đã khóc lóc chạy đến tìm cữu cữu để cáo trạng. càng đừng nói bị người trực tiếp chỉ trích.

Một nỗi tức giận không thể giải thích nổi dân lên trong lòng. Nàng lớn như vậy chắc hẳn đã phải chịu nhiều bất công. Ngay cả một hạ nhân cũng dám cho nàng xem sắc mặt.

Đúng vậy, nếu có người ủng hộ nàng vô điều kiện, làm sao nàng có thể gả cho một người sắp chết như ta?

Diệp Tĩnh Chi, đã không có người tốt với nàng, vậy ngươi có thể làm được!

Không biết có phải do may mắn hay không mà bệnh của ta đã bắt đầu thuyên giảm.

Nương ta cũng có chút không thể tin được, mấy năm gần đây có rất nhiều đại phu nổi tiếng đều bất lực.

Trực giác mách bảo ta rằng điều này chắc chắn có liên quan nhiều đến Tri Thu.

Duyên Khải đại sư ở chùa Thừa ân là một trong số ít người bạn thân của ta. Duyên Khải đại sư đức cao vọng trọng, y thuật càng là cao siêu, nhưng đối mặt với bệnh của ta hắn như cũ bó tay không biện pháp.

Vì vậy, khi hắn đến gặp ta để xem bệnh, hắn không khỏi có chút không thể tin.

Sau khi biết được chuyện của Tri Thu, hắn rơi vào trầm tư suy nghĩ.

“Tĩnh chi tiểu hữu, có lẽ lão nạp biết là vì sao.”

"Thế giới rộng lớn như vậy, có rất nhiều người dị năng, những năng lực này nghịch thiên, cho nên những người này đều là người tàn tật."

“Ta nghe tiểu hữu nói rằng cô nương Tri Thu này có lẽ là người có tài ăn nói, bởi vì tất cả những gì nàng nói đều sẽ thành hiện thực, phần lớn bọn họ đều sinh ra đã câm.”

"Khi linh hồn lên tiếng, điều ước của họ sẽ thành hiện thực, nhưng điều này sẽ phải trả giá đắt."

Trả giá?

Ta có chút bối rối, vội vàng hỏi.

"Đại sư, ngài có biết nàng phải trả cái giá cái gì không?"

Duyên khải đại sư lắc đầu.

“Ta không biết, nhưng xem tốc độ hồi phục của Tỉnh Chi, nàng nhất định có thiện chí và quyết tâm. Ta hy vọng ngươi sẽ trân trọng tấm lòng chân thành này.”

Tri Thu, Cố Tri Thu!

Ta không khỏi giơ tay lên che ngực, khẽ thì thầm cái tên này.

Ta Diệp Tĩnh Chi có tài đức gì để ngươi đối xử như vậy?

Cánh cửa được đẩy ra, một tiểu cô nương mặc bộ váy màu xanh ngọc lục bảo bước vào. Nhìn thấy ta, nàng mỉm cười nháy mắt với ta.

Ánh mắt ta không khỏi có chút chua chát.

Diệp Tĩnh Chi, hãy cố gắng sống thật tốt nhé.

Chỉ có sống, ngươi mới có thể đối xử tốt với nàng. Và chỉ có sống, ngươi mới có thể xứng đáng với sự chân thành của nàng.

Hãy sống sót và trở thành người ủng hộ lớn nhất của nàng.

Nếu nàng muốn, hãy làm phu quân thật tốt của nàng.

Hãy đi và cùng nàng sống cuộc sống mà nàng mong muốn.