Hắn nói xong câu đó, hệ thống lập tức im lặng.
Thẩm Lam Thanh được yên tĩnh nhiều hơn.
Nếu biết sớm như vậy, có lẽ hắn đã có thể phản kháng hệ thống sớm hơn.
Sống ở đây cũng chẳng có gì không tốt, hắn không cần thiết phải trở về thế giới của mình, Địa phủ vốn dĩ cũng không cưỡng ép yêu cầu.
Thẩm Lam Thanh ác ý suy đoán, hệ thống muốn hắn hoàn thành nhiệm vụ, như vậy công việc của nó mới đạt tiêu chuẩn chứ gì?
Vậy thì hắn cứ cố tình không làm.
Gần đây mỗi lần về đến nhà, hắn lập tức thẳng tiến vào phòng tắm rửa ráy tắm rửa, dạo này hắn chăm sóc da thật tốt, tình trạng da cũng tốt lên không ít.
Không lâu sau, hắn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, là Cố Cảnh Sâm về rồi.
Nhưng hắn không ra ngoài, hầu hết thời gian ở nhà, hắn không dám đi quấy rầy Cố Cảnh Sâm.
May mà biệt thự này rất lớn, bình thường hắn cẩn thận một chút là có thể hoàn toàn tránh mặt Cố Cảnh Sâm.
Nào ngờ, hắn vừa mặc áo choàng tắm đi ra, cửa phòng ngủ đã bị gõ.
"Anh, mau mở cửa."
Cố Cảnh Sâm gõ cửa "rầm rầm", động tĩnh rất lớn, Thẩm Lam Thanh chỉ đứng ở cửa, cũng cảm thấy khá áp lực.
Cố Cảnh Sâm dùng giọng điệu ra lệnh: "Tôi biết anh ở trong đó, mở cửa!"
Thẩm Lam Thanh nuốt nước bọt, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, đã đi đến mở cửa.
"Tổng giám đốc Cố, có chuyện gì vậy?"
Bình thường giờ này, hẳn là Cố Cảnh Sâm vừa tan làm về nhà, hoặc là ở trong phòng làm việc, hoặc là nghỉ ngơi mới đúng, sao đột nhiên lại đến tìm mình?
Thẩm Lam Thanh lo âu nhìn anh.
Cố Cảnh Sâm một tay chống khung cửa, trên người vẫn mặc bộ vest chưa kịp thay, trên tay cầm một đống giấy in, ném lên người Thẩm Lam Thanh, nói: "Anh xem cho kỹ, mối tình đầu của anh là người như thế nào!"
Thân hình cao lớn của Cố Cảnh Sâm gần như chặn hết cửa.
Thẩm Lam Thanh cầm tài liệu nhìn qua, lập tức sửng sốt, không dám tin nhìn Cố Cảnh Sâm: "Đây... đây có thật không?"
Có mấy tờ giấy rơi xuống đất, hắn đi nhặt, lại vì cảm xúc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh, chậm rãi ngồi phịch xuống mặt đất, như thể mất hết sức lực.
Cố Cảnh Sâm cũng ngồi xuống, ánh mắt ngang tầm với hắn, không chút nể tình nói: "Đúng, cô ta chính là kẻ lừa đảo, chuyên môn lừa lấy tiền lễ cưới từ những người thật thà như anh rồi bỏ trốn!"
Cố Cảnh Sâm từ lâu đã biết Thẩm Lam Thanh ngây thơ, lại không ngờ thậm chí lọt người này còn rơi vào cái bẫy này.
"Sao lại thế này? Sao cô ấy lại lừa tôi?" Thẩm Lam Thanh xem xong tài liệu, cả người đều rơi vào trạng thái chán nản.
Hắn thực sự muốn kết hôn, muốn có cuộc sống yên ổn, nên khi cô gái kia đồng ý tiếp tục với mình, hắn chỉ cảm thấy trên trời rơi xuống quả táo, chỉ muốn tham lam nắm bắt, hoàn toàn không nghi ngờ cô ta.
Hóa ra tất cả đều là giả.
Thậm chí hắn còn vì cô gái này mà cãi nhau với hệ thống.
Hắn quả thực vẫn là một người rất xui xẻo, sẽ không nhận được bất kỳ sự thương hại nào từ số phận.
"Anh..." Cố Cảnh Sâm giơ tay nắm lấy cổ tay đối phương, ngạc nhiên nhìn thấy mắt hắn ngấn lệ, lông mi cũng ươn ướt.
Rõ ràng người này đã là người ba mươi mấy tuổi, da lại mịn như người hai mươi mấy, cổ tay bóp một cái là đỏ.
Thẩm Lam Thanh chỉ khoác áo choàng tắm, làn da xương quai xanh, cánh tay, bắp chân đều lộ ra ngoài, dưới ánh đèn trông càng trắng nõn.
Hắn lông tóc ít, đặc điểm nam tính không rõ ràng, thân hình lại gầy yếu, ở bên cạnh Cố Cảnh Sâm trông rất yếu thế.
Thẩm Lam Thanh mang đôi dép lông màu trắng, mạch máu xanh trong làn da mỏng manh ẩn hiện.
Yết hầu Cố Cảnh Sâm khẽ lăn xuống: "Đừng buồn nữa, tôi sẽ giải quyết giúp anh."
Mấy ngày trước, Cố Cảnh Sâm bảo trợ lý đi điều tra cô gái đó, hôm nay mới có kết quả. Khi phát hiện cô ta đúng là có vấn đề, anh lại vui mừng hơn là lo lắng.
Vui mừng vì, Thẩm Lam Thanh không thể tiếp tục hẹn hò với cô ta nữa.
Mặc dù biết ý nghĩ này rất đê tiện, song anh vẫn lập tức mang tài liệu đến tìm Thẩm Lam Thanh ngay.
"Anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh. Anh có cho cô ta tiền lễ cưới không?"
Thẩm Lam Thanh rất chán nản, ngơ ngác lắc đầu: "Cô ấy nói trước hết tiết kiệm tiền mua nhà, tiết kiệm một chút, nên không bảo tôi mua gì cho cô ấy cả."
Cố Cảnh Sâm cười giễu cợt: "Hứ, nói hay lắm, anh bị mấy lời ngon tiếng ngọt của cô ta lừa rồi."
"Chắc cô ta còn có một tên đồng lõa nữa, thế này đi, trước hết anh cứ giả vờ như không biết, tối mai lúc anh hẹn hò với cô ta, tôi đi cùng với anh xem sao."
Thẩm Lam Thanh im lặng giây lát, do dự gật đầu: "Ừ, lỡ như...lỡ như có gì hiểu lầm, cũng dễ giải thích..."
Nghe thấy vậy, Cố Cảnh Sâm hận rèn sắt không thành thép nắm vai hắn: "Anh tỉnh táo chút đi, cô ta chính là kẻ lừa đảo, còn hiểu lầm gì nữa?"
"Cho dù thực sự có hiểu lầm đi nữa, cô ta cũng đã lừa anh rồi, chẳng lẽ anh còn định tha thứ cho cô ta?"
Dứt lời, Cố Cảnh Sâm lập tức hối hận, anh biết rõ Thẩm Lam Thanh dễ mềm lòng, không chừng người này thật sự sẽ ngốc nghếch tha thứ cho cô ta.
Xã hội hiện nay, sao còn có người đơn thuần như người này vậy chứ?
Cố Cảnh Sâm nghĩ thầm, tuyệt đối không thể để anh ấy ra ngoài bị lừa nữa.
*
Chiều tối hôm sau.
Thẩm Lam Thanh và Cố Cảnh Sâm đến quán cà phê, cô gái từ xa nhìn thấy hai người, cười tiến lên chào hỏi: "Đây là?"
"Hạ Vũ, đây là..."
Cố Cảnh Sâm cắt ngang lời hắn: "Anh ấy là anh tôi, hôm nay tôi đi cùng để kiểm tra."
Hạ Vũ chú ý tới ánh mắt của Cố Cảnh Sâm, nghiêm túc mà lạnh lùng, rất không thân thiện. Anh hơi đứng chắn trước Thẩm Lam Thanh, ngăn chặn ánh mắt đánh giá của người khác, dường như là tư thế bảo vệ.
Hạ Vũ hơi sửng sốt, gật đầu đáp một tiếng.
Cô ta dẫn hai người tới chỗ ngồi gần cửa sổ, hỏi: "Anh Lam Thanh, anh vẫn uống giống như bình thường chứ?"
Cố Cảnh Sâm hỏi: "Bình thường anh uống gì?"
"Cà phê Mỹ." Hạ Vũ nói.
"Anh, anh uống cà phê Mỹ? Tôi nhớ, chẳng phải anh thích đồ ngọt sao?" Cố Cảnh Sâm ngạc nhiên nhìn Thẩm Lam Thanh.
Thẩm Lam Thanh tránh ánh mắt người kia, lúng túng nói: "Vậy tôi đổi cái khác."