"Nhị Cẩu Tử, ngươi muốn làm gì?" Trưởng thôn vẫn đứng ra, người là do ông dẫn đến, ông phải che chở!
"Lão già... ngươi đừng xen vào việc của người khác." Nhị Cẩu Tử một cước đá văng trưởng thôn.
Hành động này dọa những người xung quanh vốn còn chút lương tâm, định đứng dậy, lập tức co rúm lại!
Tay Thẩm Thanh Vân lục lọi trong bọc đồ!
“Đem hết thảy đồ tế nhuyễn cùng lương thực còn lại giao ra đây… ta, Nhị Cẩu Tử cũng không làm khó dễ ngươi!”
Nhị Cẩu Tử vừa rồi động thủ một cái, cả người liền thở hồng hộc.
Đều là người chạy nạn tới đây, đều ăn không đủ no, tự nhiên không còn nhiều khí lực.
Không ít người cùng làng đều quay đầu đi, nhắm mắt lại.
Nhà Tạ Thẩm thị xui xẻo, tổng so với mọi người cùng xui xẻo tốt hơn.
“Nương thân——”
Trưởng tử Tạ Yến muốn chắn trước mặt mẫu thân, nhưng cơn đau truyền đến từ thân thể khiến hắn toát mồ hôi lạnh, suýt nữa trực tiếp ngất đi.
Hai đứa con trai còn lại, một đứa đã ngất, đứa còn lại mới bốn tuổi!
Có thể làm gì đây?
Thẩm Thanh Vân nắm chặt đồ vật trong bọc, nhìn Nhị Cẩu Tử đến gần, thanh âm suy yếu khẩn cầu: “Ta có thể đem đồ vật đều cho ngươi, ngươi đừng làm bị thương con ta…”
Nhị Cẩu Tử cười gằn, gật đầu tiến lại gần.
Thẩm Thanh Vân cầm lấy bọc đồ: “Ngươi lại đây, ta cho ngươi.”
“Nương thân!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Du sợ tới mức trắng bệch.
Đây là chút lương thực cuối cùng, nếu giao ra ngoài, mọi người đều không sống nổi.
Nhị Cẩu Tử nào có nghĩ nhiều như vậy, lập tức hướng Tạ Thẩm thị đi tới.
Hắn tin tưởng Tạ Thẩm thị này không dám giở trò, cho dù có dám, Tạ Thẩm thị cũng không phải đối thủ của hắn.
“Đưa cho ta.” Nhị Cẩu Tử ngồi xổm xuống.
Tạ gia trước kia vẫn có chút của cải.
Giờ đây, Tạ thị mang theo của cải trốn khỏi phủ, lẽ ra chẳng đến nỗi nào cơ cực mới phải.
Nghĩ đến chỗ tài sản kếch xù sắp rơi vào tay mình, trên mặt tên nhị cẩu tử kia hiện lên một mảng đỏ ửng hiếm thấy vì phấn khích.
Bỗng nhiên, tay Thẩm Thanh Vân từ trong bọc lấy ra một cây kéo, đâm thẳng vào yết hầu nhị cẩu tử.
Phụt!
"A —— gϊếŧ người rồi!"
Thẩm Thanh Vân mặt mày tái mét rút cây kéo ra,
Những kẻ đi cùng Nhị Cẩu Tử sợ hãi đến mức ngã phịch xuống đất.
"Gϊếŧ người rồi... gϊếŧ người rồi..."
Thẩm Thanh Vân chậm rãi đứng dậy, mặc dù nàng đã chẳng còn bao nhiêu khí lực.
Trên cây kéo, vẫn còn vương lại vài tia huyết tích.
"Các ngươi còn muốn nữa không?" Giọng nói khàn khàn của Thẩm Thanh Vân vang lên.