Thố Ti nghe thấy cái vấn đề này, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lại nhớ tới đủ loại biểu hiện hôm nay của Biên Húc Nghiêu.
Tự nhiên mà đưa ra một cái kết luận.
Biên Húc Nghiêu muốn lật đổ cậu nha!
Hắn cố ý không nghe theo mệnh lệnh của cậu trước mặt nhiều đàn em như vậy, còn đoạt đi nổi bật của cậu, khẳng định là muốn đoạt đi cái ghế đại ca này của cậu!
Người này lại có dụng tâm ác độc như thế!
Cậu hiện tại vẫn còn chưa có phá sản đâu, mới như vậy đã dám mở miệng kɧıêυ ҡɧí©ɧ cậu?
Vậy chờ tới khi cậu phá sản còn không phải là muốn trèo lên đầu cậu mà ị phân sao?
Thố Ti nhớ tới cốt truyện cuối cùng sau khi phá sản, cậu cúi đầu xám xịt chuẩn bị thôi học mà thu dọn đồ vật của mình, lúc ở trên cầu thang lại không cẩn thận dẫm phải giày của Biên Húc Nghiêu.
Cậu liên tục nói lời xin lỗi, nhưng đối phương vẫn cứ kéo cậu vào trong một góc không ai chú ý.
Biên Húc Nghiêu mang theo người vây quanh cậu mà giơ di động lên quay chụp, xô đẩy, bắt cậu phải quỳ xuống liếʍ sạch sẽ vết bẩn ở trên giày.
Bọn họ ở một bên vui cười mà bắt lấy cổ tay không cho cậu chạy trốn, cameras cơ hồ đã dính đến trên mặt cậu, nói: “Anh Biên, cảm giác được đại ca phục vụ thế nào, sướиɠ không nha? Đợi một lát cũng để cho chúng tôi thử xem chút nhé!?”
Thật quá đáng!
Cậu hiện tại còn chưa có phá sản đâu! Ai cho hắn cái gan chó đó!
Thố Ti hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn một cái, không chút do dự nâng lên một cái chân khác, đá văng cái tay đang bắt lấy chân cậu của Biên Húc Nghiêu.
“Đồ khốn, ai cho phép cậu chạm vào tôi?”
Trên tay Biên Húc Nghiêu xuất hiện một cái dấu chân màu xám rồi đỏ dần lên, làn da chỗ bị đá đau cùng với tê dại kia như bị thiêu cháy.
Hắn ngẩng đầu, đáy mắt là một mảnh đen tối mà gắt gao nhìn chằm chằm Thố Ti đang tức giận tới xù lông, một chút đau đớn cực kỳ nhỏ trên người lại bị phóng đại tới vô hạn, nửa thân mình đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ như là bị điện giật.
Biên Húc Nghiêu rũ mắt, lông mi che khuất đi sung sướиɠ đã sắp tràn ra ngoài, các loại cảm xúc không được thỏa mãn trong thân thể lại trở nên sinh động với tần số cao, phảng phất như là tiến vào bên trong trạng thái kỳ quái nào đó.
Hắn cầm lòng không đậu khen nói: “Đá thực tốt.”
Ba chữ này vào trong lỗ tai Thố Ti cũng chẳng khác gì là một cách trào phúng cao cấp khác.
Cái này bất quá cũng chỉ mới là món khai vị!
Cậu phải cho Biên Húc Nghiêu nếm thử loại trừng phạt càng nghiêm trọng hơn!
Tầm mắt Thố Ti dừng lại ở ly kem dâu tây ba tầng mà mình còn chưa ăn xong, trực tiếp múc một muỗng rồi đỗ vào trong lòng bàn tay.
Xúc cảm lạnh lẽo sền sệt làm lòng bàn tay cậu cũng co rúm lại, nhưng nhớ tới cái loại thái độ kiêu ngạo này của Biên Húc Nghiêu, Thố Ti liền trực tiếp đưa bàn tay đến trước mặt hắn.
“Cậu chẳng phải là chó của tôi sao?” Thố Ti không chút khách khí mà ra lệnh nói: “Chó ăn đồ ăn như thế nào, cậu liền ăn như thế cho tôi!”
Cậu là kiểu người rất hẹp hòi, tuy nói trừng phạt sau này cũng không đến trên đầu mình, nhưng cậu vẫn cứ nhớ kỹ một bút nợ này tính lên đầu Biên Húc Nghiêu.
Dám để cho cậu phải quỳ xuống liếʍ giày, vậy cậu liền bắt Biên Húc Nghiêu phải giống như chó liếʍ sạch kem trên tay cậu ở trước mặt nhiều người như vậy.
Biên Húc Nghiêu nhìn lòng bàn tay duỗi đến trước mặt mình, ngón tay Thố Ti thực nhỏ cũng thực trắng mà không tì vết, như là mặt ngọc ôn nhuận, lòng bàn tay điểm xuyết kem dâu tây màu đỏ đã hơi tan ra một chút, tản ra mùi hương ngọt đến say lòng người.
Thấy hắn chậm chạp không có cử động, Thố Ti biết chiêu này của mình dùng thực ác, liền hừ một tiếng.
“Lần này coi như là cảnh cáo cậu, nếu còn có lần sau ——”
Lời của cậu còn chưa nói xong thì cổ tay đã bị bắt lấy, độ ấm nóng đến dọa người truyền tới từ lòng bàn tay của đối phương.
Đồng tử Thố Ti hơi co lại vì kinh ngạc.
Biên Húc Nghiêu cúi đầu để sát vào lòng bàn tay cậu sau đó hé miệng, cơ hồ là vội vàng mà vươn đầu lưỡi liếʍ đi vết kem đã sắp hòa tan.
Trên đầu lưỡi của hắn như là có bựa lưỡi thô ráp, thô nặng mà cẩn thận liếʍ lòng bàn tay mềm mại, lưu lại một vệt nước sền sệt tựa như sinh vật bò sát khiến người có cảm giác buồn nôn, hắn liếʍ vội vàng đếm chóp mũi cũng dính vào một chút ánh nước trong suốt.
Mùi hương dâu tây ngọt nị phảng phất như thối nát bay vào trong xoang mũi của mỗi người, khiến cho cổ họng phải co quắp một trận, khô khốc tựa như ngọn cỏ khô héo trong hoang mạc, chỉ cần thêm một chút lửa là đã có thể hừng hực thiêu đốt.
Đám mấy tên đàn em khác vây xem không ngừng nuốt nước miếng ừng ực ừng ực, nhưng biện pháp như vậy căn bản cũng không giải quyết được cảm giác trống rỗng dưới đáy lòng.
Bọn họ khát vọng được thiên vị giống như Biên Húc Nghiêu vậy, nhưng đối với bọn hắn thì cơ hội rõ ràng như vậy rốt cuộc lại có bao nhiêu khó khắn.
Thố Ti cũng chưa từng dùng con mắt xem kỹ bọn họ, cũng sẽ không nhớ rõ tên của bọn họ, chỉ cần một chút sai lầm thôi họ sẽ bị cậu đuổi đi không chút lưu tình.
Đây là một cái hậu quả mà bọn họ không thể gánh vác được.