Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Giang Nhiên có chút khó chịu khi bị đám đông vây quanh. Ngay lúc cậu đang vắt óc tìm cách để thoát ra thì buổi chụp hình bắt đầu.
Người phụ trách chụp hình là Thân Kỳ – một nhϊếp ảnh gia nổi tiếng trong ngành. Rất nhiều minh tinh đã từng xuất hiện trên các trang bìa đẹp nhất đều là nhờ tài năng của hắn. Thân Kỳ luôn biết cách nắm bắt góc độ đẹp nhất của nhân vật, biến từng khung hình trở nên sống động và đầy sức hút.
Giang Nhiên lắng tai nghe các học viên xung quanh bàn tán, ai cũng cảm thán rằng chương trình lần này thật sự chịu chi khi mời được Thân Kỳ đến.
"Nếu mình đứng trong top 9 thì tốt biết bao! Rất mong được anh Thân chụp cho một bức chính diện!"
"Đúng vậy, mình cũng muốn biết bản thân có thể trông xinh đẹp đến mức nào dưới tay của anh ấy. Xem ra phải cố gắng hết sức để vào được top 9 rồi. Nghe nói sau cùng, nhóm được debut sẽ được chụp bìa tạp chí, và cũng sẽ là Thân Kỳ thực hiện!"
"Thật không? Tin này có đáng tin cậy không thế?"
"Cứ cho là không chắc chắn đi, nhưng được ra mắt thì khả năng được anh Thân chụp cao hơn nhiều so với không được. Vậy nên chúng ta vẫn phải nỗ lực hết mình!"
"Đúng rồi, mọi người cùng nhau cố gắng nào!"
"Đừng nói chuyện nữa, nhϊếp ảnh gia Thân đang nhìn qua đây."
...
Mọi người lập tức im lặng, ánh mắt các học viên tràn đầy hy vọng, tất cả đều nhìn về phía Thân Kỳ, mong mỏi rằng hắn có thể cho mình một cơ hội xuất hiện, dù chỉ một chút.
Thân Kỳ dừng ánh mắt lại ở chín học viên đứng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mày hơi nhíu lại như đang trăn trở một điều gì đó.
Hắn quay đầu, nhìn lướt qua những học viên còn lại đang đợi ở bên cạnh, trong đầu bắt đầu hình dung một khung cảnh.
Vị trí của chín học viên đứng đầu đã được Thân Kỳ xác định, nhưng còn 51 học viên còn lại cần sắp xếp sao cho thật hợp lý.
Thân Kỳ là một người nghiêm túc và tận tâm.
Trước khi đến đây, có người đã nói với hắn rằng chỉ cần tập trung vào chín hạng đầu là đủ, các học viên còn lại có thể sắp xếp ngẫu nhiên. Nhưng đối với hắn, mỗi tác phẩm đều cần sự chỉn chu, dù chỉ là một hòn đá nhỏ hay một chiếc lá khô bình thường, thì khi xuất hiện trong bức hình của hắn, chúng phải có ý nghĩa riêng.
Hắn kiên nhẫn quan sát từng học viên trong số 51 người còn lại, mặc dù trợ lý bên cạnh đã liên tục nhắc nhở. Trong lúc nhìn, hắn bỗng chú ý đến một cô gái tóc ngắn ẩn khuất ở hàng sau cùng. Điều thu hút hắn không phải là ngoại hình của cô mà là khí chất khác lạ ấy.
Cô mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng, như thể mọi thứ xung quanh không đáng lọt vào tầm mắt. Sự tương phản mâu thuẫn đó lại tỏa ra một vẻ thanh cao đến kỳ lạ.
Thân Kỳ tách đám đông, tiến thẳng đến cô gái tóc ngắn và bất ngờ nhận ra cô đi dép lê, nhưng chiều cao lại gần như ngang ngửa hắn. Nhìn kỹ hơn, hắn mới phát hiện ra đôi chân dài nổi bật của cô – một đôi chân quá đỗi xuất chúng.
Linh cảm sáng tạo của Thân Kỳ bất chợt trỗi dậy mãnh liệt. Hắn muốn cô gái này làm mẫu cho mình! Hắn muốn chụp một bức đặc tả đôi mắt của cô, một bức khác về khuôn mặt, và còn nhiều khung hình khác để ghi lại sự đối lập kỳ lạ và thanh cao từ cô gái này.
Cô gái tóc ngắn này, chính là nàng thơ – Muse – trong trí tưởng tượng của hắn lúc này!
Chú thích: Muse hay còn gọi là Muses trong thần thoại Hy Lạp, là các nữ thần của nghệ thuật và khoa học, được coi là nguồn cảm hứng cho các nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ và nghệ sĩ.
Thân Kỳ cảm giác toàn thân mình bắt đầu run lên vì phấn khích. Cố gắng kìm nén cảm xúc sôi trào, hắn nhẹ nhàng nói với nàng thơ của mình: "Chào em, anh là Thân Kỳ. Em tên là gì vậy?"
Giang Nhiên lúc ấy đang trò chuyện với Quách Lôi, cố gắng đứng ở hàng sau cùng để giảm sự chú ý. Đa số học viên khác đều chen lên phía trước để thu hút sự chú ý, hy vọng có thể lọt vào ống kính. Còn Giang Nhiên chỉ muốn mau chóng bị loại, tự động chọn đứng nép vào góc khuất nhất.
Quách Lôi nhìn thấy Giang Nhiên đứng xa xa, tưởng rằng cậu không được khỏe nên đến gần hỏi thăm.
Khi Giang Nhiên vừa cười đáp với Quách Lôi, thì bất ngờ thấy Thân Kỳ xuất hiện ngay trước mặt, còn hỏi tên cậu. Một thoáng lo lắng, cậu nhìn thấy cả hai thợ quay phim của chương trình đều hướng ống kính về phía mình. Tại sao lại như vậy? Rõ ràng cậu đã chọn vị trí khuất nhất, vì sao vẫn bị chú ý?
Giang Nhiên rất muốn từ chối trả lời, thậm chí còn có ý định tỏ thái độ lạnh lùng. Nhưng nghĩ đến việc mình đang giả làm em gái Giang Yên – người vẫn còn phải hoạt động trong ngành giải trí, cậu cố gắng giữ vẻ mặt niềm nở, đáp lại với nụ cười ngọt ngào: "Em là Giang Yên."
"Giang Yên, một cái tên thật đẹp!" Thân Kỳ nhìn cô gái trước mặt, không ngần ngại khen ngợi một cách đầy hào hứng.
Thân Kỳ cười rạng rỡ, nhìn Giang Nhiên rồi tiếp tục: “Anh có vài ý tưởng chụp ảnh muốn trao đổi với em. Nhưng trước hết, anh nghĩ trang điểm của em cần chỉnh lại một chút, trang phục cũng phải thay đổi. Tiểu Lệ!”
Không để ai có cơ hội xen vào, Thân Kỳ gọi một trợ lý đến bên mình. “Dẫn Giang Yên đi trang điểm và thay đồ ngay. Cô có nửa tiếng đấy, hãy làm hết sức mình nhé!”
Nghe thấy lời Thân Kỳ, Tiểu Lệ – vốn còn có chút tản mạn – lập tức thay đổi thái độ, trở nên nghiêm túc và chuyên nghiệp. Cô mỉm cười đầy nhiệt tình với Giang Nhiên: “Mời em đi theo chị.”
Giang Nhiên chần chừ, nói nhỏ: “…Điều này… không ổn lắm thì phải?”
Tiểu Lệ không hiểu, nghiêng đầu ngạc nhiên: “Có gì không ổn chứ?”
Giang Nhiên có thể cảm nhận ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ từ các học viên xung quanh, điều đó khiến cậu càng cảm thấy khó xử. Nhưng nếu cậu lùi bước ngay lúc này, chẳng phải sẽ khiến mọi người nghĩ Giang Yên đang quá giả tạo hay sao?
Rõ ràng đã thu hút được sự chú ý của nhϊếp ảnh gia, nhưng Giang Nhiên lại tỏ vẻ không mấy hào hứng. Tham gia một chương trình tuyển chọn mà lại không biết tận dụng từng cơ hội, liệu khán giả có cảm thấy chán ghét Giang Yên không? Sau này, nếu Giang Yên thật sự bước chân vào ngành giải trí, liệu điều này có trở thành điểm yếu để người khác chê cười không?
Trong tình huống khó xử, cuối cùng Giang Nhiên cũng đành theo Tiểu Lệ đi trang điểm.
Thân Kỳ muốn để Giang Nhiên đứng ở vị trí trung tâm trong bức ảnh, nhưng đạo diễn chương trình lại kiên quyết không đồng ý.
“Không được đâu, chương trình của chúng ta có thứ hạng rõ ràng, và chúng ta đã hứa dành vị trí trung tâm cho chín hạng đầu. Nếu không, chẳng phải sẽ không tôn trọng phiếu bầu của người hâm mộ sao?” Đạo diễn nghiêm túc nói.
Thân Kỳ cau mày: "Nhưng những người đó lên hình trông không đẹp."
"Anh đã để Giang Yên thử rồi sao?" Đạo diễn hỏi.
Thân Kỳ lắc đầu, "Chưa, nhưng tôi chắc chắn là khi cô ấy đứng ở đó sẽ rất đẹp! Anh phải tin vào con mắt thẩm mỹ của tôi."
Đạo diễn khoát tay một cái, nói: "Không được, chúng ta đã ký hợp đồng. Nếu anh thực sự muốn Giang Yên đứng ở vị trí trung tâm, hãy chờ đến cuối cuộc thi cô ấy được debut ở vị trí center, mặc dù khả năng không lớn. Nếu không, hãy chờ sau cuộc thi, mời riêng cô ấy chụp, muốn thế nào cũng được. Nhưng lần này thì không."
Thân Kỳ cố gắng thuyết phục thêm: “Nhỡ mà ảnh của chín người đứng đầu lại không đẹp thì sao?”
“Vẫn phải theo quy định,” đạo diễn gật đầu, “Nhưng tôi tin vào thẩm mỹ và kỹ thuật của anh. Dù thế nào thì chắc chắn ảnh vẫn sẽ đẹp.”
Thân Kỳ thở dài, có phần tiếc nuối.
Hắn nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Chỉ cần chín người đứng đầu được sắp xếp ở giữa bức ảnh thôi đúng không?”
“Không chỉ là đứng giữa, mà còn phải nổi bật nhất, lớn nhất trong toàn bộ bức ảnh. Những người khác chỉ có thể làm nền,” đạo diễn nghiêm túc trả lời, “Chúng ta đã thỏa thuận rõ rồi.”
Thân Kỳ đành gật đầu đồng ý, trong lòng không ngừng trách móc đạo diễn. Nhưng hắn vẫn tin rằng có cách để làm nổi bật Giang Yên.
Giang Nhiên lúc này đã thay một chiếc váy đen mới, với thiết kế tinh tế và sang trọng hơn hẳn chiếc váy đơn giản lúc trước. Trên khuôn mặt, Tiểu Lệ trang điểm một cách nhẹ nhàng, chỉ nhấn nhá bằng những miếng dán lấp lánh. Những mảnh lấp lánh này đa dạng về hình dáng, chủ yếu là hình mặt trăng và các hình đa giác, tạo nên hiệu ứng sáng quanh vùng mắt.
Ánh mắt của Giang Nhiên vốn đã mang chút lạnh lùng, giờ lại thêm phần huyền bí và sắc sảo, tạo nên một khí chất đặc biệt, không dễ dàng bị lãng quên.
Giang Nhiên có ngoại hình giống hệt Giang Yên, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn trái ngược. Nếu ánh mắt của Giang Yên là sự ngọt ngào, đáng yêu, luôn tràn đầy nhiệt huyết thì ánh mắt của Giang Nhiên lại lạnh lùng, lý trí và có phần xa cách, đôi khi còn phảng phất chút giễu cợt.
Dù vậy, Giang Nhiên luôn khéo léo che giấu cảm xúc thật của mình, nên dưới ánh nhìn thông thường, ánh mắt ấy chỉ hiện lên vẻ hờ hững.
Sau khi trang điểm xong, Tiểu Lệ chăm chú nhìn vào gương mặt hoàn mỹ của Giang Nhiên, không giấu được sự hào hứng: "Em thật sự quá đẹp! Dù nghe nói thứ hạng không cao, em đừng nản chí nhé. Vấn đề là ở khán giả thôi, họ chưa nhìn ra nét đặc biệt của em!"
Giang Nhiên nhẹ nhàng đáp, "Cảm ơn."
Khi nhìn mình trong gương, cậu thấy hình ảnh mình như một con búp bê tinh xảo. Đẹp thì đẹp thật, nhưng người trong gương ấy lại không giống cậu.
Thân Kỳ bước tới, "Xong rồi chứ?"
Hắn thoáng nhìn qua lớp trang điểm của Giang Nhiên, tỏ vẻ hài lòng, "Tiểu Lệ, đúng là cô hiểu ý tôi. Đây chính là thứ tôi muốn, một Thần Nguyệt (Thần Mặt Trăng) không thuộc về ánh dương. Vẻ ngoài bí ẩn, lạnh lẽo, mang nét đẹp siêu phàm, khiến ai nhìn cũng đều muốn quỳ xuống mà thần phục!"
Thân Kỳ càng nói càng phấn khích, giọng hắn gần như run lên trong sự say mê với tác phẩm trước mắt.
"Thật sự anh rất muốn có thể dành riêng một buổi chụp chỉ cho em. Đáng tiếc là lúc này không thể," Thân Kỳ thở dài tiếc nuối, rồi rạng rỡ tiếp lời, "Nhưng không sao cả! Khi em kết thúc cuộc thi, hãy nhớ đến tìm anh bất cứ lúc nào."
Nói rồi, hắn đưa cho Giang Nhiên một tấm danh thϊếp, trên đó có ghi số điện thoại của mình.
Giang Nhiên thay em gái nhận lấy danh thϊếp, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn."
Buổi chụp hình chính thức bắt đầu. Do yêu cầu từ đạo diễn, Thân Kỳ không thể để Giang Nhiên ở vị trí trung tâm, nhưng hắn vẫn khéo léo sắp đặt cho cậu ngồi trên một cành cây gần đó, quay lưng về phía ống kính và chỉ nghiêng đầu để lộ một phần góc nghiêng của khuôn mặt.
Trong khi đó, học viên chín hạng đầu được yêu cầu tạo dáng giữa bụi hoa, còn Thi Thải Nhu là người đứng chính giữa khi phát biểu đầu tiên trong dàn thí sinh. Do khoảng cách khá xa giữa cây nơi Giang Nhiên ngồi và chín thí sinh phía trước, Giang Nhiên chiếm một phần nhỏ trong khung hình, khiến đạo diễn không phàn nàn thêm gì, cho phép Thân Kỳ tiếp tục buổi chụp.
Thân Kỳ mỉm cười, tự tin và vững vàng chụp từng tấm hình. Hắn yêu cầu chín học viên đổi nhiều tư thế, đồng thời cũng hướng dẫn Giang Nhiên thay đổi cách tạo dáng trên cành cây, mỗi lần đều khéo léo để lộ một phần khuôn mặt, ít nhất là một góc nghiêng. Trong khi đó, những thí sinh khác chỉ được sắp xếp rải rác trong bụi hoa, vị trí của họ có khi còn không nổi bật bằng một chiếc lá khô trong bối cảnh.
Không ít người trong lòng cảm thấy ghen tị với sự ưu ái mà Giang Nhiên nhận được, nhưng Thân Kỳ là người có nguyên tắc, và họ chỉ là những thí sinh chưa nổi danh, chỉ có thể âm thầm nuốt sự đố kỵ vào lòng, mong rằng một ngày nào đó cũng sẽ được tỏa sáng như Giang Nhiên.
Ngay sau khi buổi chụp kết thúc, tài khoản Weibo chính thức của tạp chí I nhanh chóng tung ra một bộ ảnh hậu trường.
Trong khung hình, giữa làn sương mờ ảo, một biển hoa rộng lớn hiện ra trước mắt người xem. Ống kính từ từ tiến lại gần, lộ ra hình bóng mờ mờ của một người ngồi trên cành cây cổ thụ, đẹp dịu dàng và bí ẩn, khiến người xem không khỏi bị thu hút, tò mò muốn biết cô gái đó là ai.
Thế nhưng, đoạn clip kết thúc đột ngột ngay tại đó, tiếp nối bằng biểu tượng chữ I - logo của tạp chí.
"!!! Tại sao lại dừng ở đây!!!"