Editor: Trang Thảo (TTTTTT).
Giang Nhiên cùng các đồng đội ngồi trong phòng chờ, nơi tất cả sáu mươi học viên đều đang tập trung, mắt không rời khỏi màn hình lớn phía trước. Trên màn hình là sân khấu chính, nơi phát trực tiếp buổi biểu diễn.
Trên sân khấu, Kỷ Thi Lôi - đại diện của chương trình - xuất hiện đầy phong cách trong bộ vest đen lịch lãm, vừa hát vừa thực hiện những bước nhảy mạnh mẽ theo giai điệu của ca khúc mới. Tiếng reo hò vang dội từ hàng vạn khán giả bên dưới tạo nên một không khí náo nhiệt đến mức phòng chờ như rung chuyển.
"Wow! Đại diện nhảy đỉnh thật đấy!" Một học viên trầm trồ.
"Mang giày cao gót mà vẫn nhảy và hát hoàn hảo thế này, quá đỉnh luôn!"
"Thật là uy lực! Không hổ danh là đại diện của chúng ta. Ước gì một ngày nào đó mình cũng có thể đứng trên sân khấu như chị ấy."
Sau phần trình diễn của Kỷ Thi Lôi, lần lượt các huấn luyện viên khác lên sân khấu, mỗi người mang đến một màn biểu diễn solo hoặc kết hợp đầy hấp dẫn. Lâm Nhàn là người cuối cùng xuất hiện.
Anh đứng giữa sân khấu, ánh đèn duy nhất chiếu sáng tạo nên hình ảnh huyền bí giữa không gian mờ tối. Khi giọng hát anh cất lên, cả khán phòng như lặng đi, tất cả dường như nín thở. Giang Nhiên bỗng thấy mình như lạc vào một thế giới khác.
Cậu luôn nghĩ mình là một người thực tế, chưa từng tin vào những điều huyễn hoặc. Thế nhưng, trong khoảnh khắc này, nếu có ai bảo với cậu rằng Lâm Nhàn là một thiên sứ, hoặc một sinh vật siêu nhiên có thể mê hoặc lòng người bằng giọng hát, Giang Nhiên sẽ tin ngay không chút nghi ngờ.
Giọng hát của Lâm Nhàn, nhẹ nhàng mà sâu lắng, tràn ngập cảm xúc đến mức Giang Nhiên cảm thấy như mình đang chìm đắm, ngẩn ngơ. Cậu bỗng nhận ra trái tim mình rung lên, có chút dao động.
Nhưng khi giai điệu dừng lại, lý trí của Giang Nhiên cũng nhanh chóng trở lại. Không còn tiếng ca mê hoặc ấy, cậu nhìn về phía Lâm Nhàn trên màn hình, bình tĩnh hơn, nhịp tim đã dần ổn định.
Mặc dù Giang Nhiên thích nam, cậu luôn thận trọng trong chuyện tình cảm. Huống chi, cậu mới chỉ mười tám tuổi, còn quá trẻ để phải vội vàng tìm kiếm tình yêu.
Chu Nghiên Trân ôm má, thở dài đầy ngưỡng mộ: "Huấn luyện viên Lâm đúng là hát tuyệt nhất thế giới! Tớ chưa từng nghe ai hát hay như vậy!"
Mạnh Hàm gật đầu đồng tình, gần như cuồng nhiệt: "Đúng thế! Giọng hát của anh ấy làm mình hoàn toàn đắm chìm!"
Các học viên khác cũng không ngừng tán thưởng, cả căn phòng tràn ngập tiếng khen ngợi dành cho Kỷ Thi Lôi và sáu huấn luyện viên. Sau khi các màn biểu diễn của họ kết thúc, đến lượt các học viên chuẩn bị lên sân khấu. Thứ tự biểu diễn sẽ được quyết định bởi các huấn luyện viên.
Giang Nhiên đoán rằng đội của cậu có thể sẽ được xếp biểu diễn gần cuối. Dù sao, trong nhóm cậu có ba người đang đứng ở vị trí cao nhất: nhất, nhì và hạng năm. Với lượng khán giả đông đảo dành tình cảm cho họ, ít nhất cũng có một phần năm người xem đến chỉ để ủng hộ đội cậu. Một đội có sức hút như vậy chắc chắn sẽ được xếp biểu diễn sau cùng để giữ khán giả hào hứng đến cuối buổi diễn.
Hiện tại, khán giả vẫn chưa biết cách chia đội và các ca khúc mà học viên sẽ biểu diễn. Sau sự cố rò rỉ thông tin trước đây, ban tổ chức đã siết chặt an ninh, không để bất kỳ chi tiết nào lọt ra ngoài. Vì thế, khán giả vừa háo hức chờ đợi, vừa thì thầm suy đoán về các tiết mục sắp tới.
Lúc này, Kỷ Thi Lôi bước lên sân khấu, nắm chặt micro và đảm nhận vai trò dẫn chương trình. Cô mỉm cười, trước hết nhắc lại quy tắc biểu diễn và hướng dẫn khán giả cách sử dụng thiết bị bỏ phiếu trong tay. Sau đó, cô giới thiệu ngắn gọn về mười hai ca khúc sẽ được biểu diễn, màn hình lớn phía sau cô lần lượt hiện lên tên từng bài hát, gợi cho khán giả sự mong chờ mãnh liệt.
Kỷ Thi Lôi mỉm cười, hài hước trò chuyện với khán giả: "Tôi đoán mọi người lúc này đang rất nóng lòng muốn biết các học viên sẽ biểu diễn những ca khúc nào, đúng không?"
Tiếng hò reo đầy phấn khích đồng thanh vang lên từ khán giả: "Đúng!"
Cô vui vẻ đáp lại: "Vậy thì hãy để các huấn luyện viên của chúng ta công bố đội đầu tiên lên biểu diễn nhé!"
Đội biểu diễn mở màn chính là đội của Tần Tư và Y Mân.
Ngay khi nghe tên, Tần Tư và Y Mân liền đứng bật dậy, háo hức chạy thẳng lên sân khấu. Trong phòng chờ, Giang Nhiên và Quách Lôi vẫy tay động viên, khích lệ họ hết mình.
Quách Lôi nghiêng người thì thầm với Giang Nhiên: "Ra sân đầu tiên chắc chắn các cậu ấy rất hồi hộp. Đội đầu luôn phải chịu nhiều áp lực nhất."
Giang Nhiên gật đầu, đáp: "Đúng vậy, nhưng hy vọng rằng các bạn ấy có thể biến sự căng thẳng thành động lực, để có một màn biểu diễn thật xuất sắc, tạo ấn tượng mạnh cho khán giả."
Chu Nghiên Trân, ngồi bên trái Giang Nhiên, không rời mắt khỏi màn hình lớn phía trước, nói: "Ra sân ngay sau phần biểu diễn của các huấn luyện viên quả thực là áp lực kinh khủng!" Những tiếng reo hò và vỗ tay rầm rộ từ phía khán giả qua màn hình truyền lại vừa là sự động viên, vừa là áp lực không nhỏ.
Ngồi bên cạnh, Mạnh Hàm đưa tay lên ngực, thở dài: "Tim mình đập nhanh quá, cứ như chính mình sắp lên sân khấu ấy. Khát nước ghê..."
Giang Nhiên đưa cho cô một chai nước khoáng mới, cẩn thận để nhãn hiệu – nhà tài trợ của Pick, hướng ra ngoài. Nhà tài trợ đã sắp xếp sẵn nước ở khắp phòng chờ cho các thí sinh tiện sử dụng.
Thực ra, Giang Nhiên cũng thấy khát, nhưng cậu do dự, không dám uống. Uống nước lại phải vào nhà vệ sinh mà ở đây không phải ký túc xá, vào nhà vệ sinh nữ khiến cậu cảm thấy không được thoải mái.
Trước đây, trong phòng tập, Giang Nhiên luôn cố gắng nhịn cho đến tối muộn, khi mọi người đã về ký túc xá hết, mới lén đi vệ sinh để tránh chạm mặt người khác.
Lúc này, cả đại sảnh đều căng thẳng chờ đợi, khiến không ít thí sinh phải tìm đến nước uống để giảm bớt lo lắng. Mà uống nước lại thường dẫn đến việc phải đi vệ sinh. Giang Nhiên thấy nhiều thí sinh nắm tay nhau rủ nhau cùng đi, và cậu mường tượng rằng nếu mình đứng dậy, chắc chắn sẽ có ai đó muốn đi cùng. Để tránh tình huống này, cậu đành uống ít nước lại.
Trên màn hình lớn, Kỷ Thi Lôi đang trò chuyện với đội của Tần Tư và Y Mân, khéo léo dẫn dắt cả đội giới thiệu về bản thân cũng như các thành viên trong đội, đồng thời giúp họ giảm bớt áp lực.
Rồi tiếng nhạc bắt đầu vang lên, và màn biểu diễn chính thức bắt đầu.
Giang Nhiên chăm chú dõi theo. Đây là một ca khúc tươi vui, nhịp điệu nhẹ nhàng, và phần vũ đạo cũng rất đáng yêu. Tần Tư nổi bật hẳn lên với khả năng kiểm soát biểu cảm hoàn hảo, mỗi cái nhíu mày hay nụ cười đều thật duyên dáng, kết hợp cùng những động tác mềm mại, uyển chuyển. Cô thật sự là điểm sáng của cả đội.
Giang Nhiên thầm nghĩ: Với phần thể hiện lần này, chắc hẳn sau buổi công diễn, thứ hạng của Tần Tư sẽ tăng. Còn Y Mân có vẻ không hợp với bài hát này lắm, hơi nguy hiểm.
Quả nhiên, ngay khi màn biểu diễn của đội Tần Tư kết thúc, kết quả bình chọn hiện lên với số điểm cao nhất thuộc về Tần Tư. Cô không giấu nổi niềm vui, liên tục cúi đầu cảm ơn khán giả.
Giang Nhiên cũng vui lây, hoàn toàn chìm đắm vào vai trò của một khán giả, dõi theo buổi biểu diễn một cách mê mải, quên cả sự căng thẳng của mình từ lúc nào không hay. Màn trình diễn thực sự cuốn hút.
Sân khấu tiếp tục chuyển từ đội này sang đội khác.
Trong phòng chờ, số đội chuẩn bị biểu diễn ngày càng ít đi, khiến tâm trạng của các thí sinh còn lại càng thêm nặng nề. Những đội đã hoàn thành phần biểu diễn được đưa đến một phòng khác để tiếp tục theo dõi các tiết mục của những người bạn mình.
Trong chốc lát, chỉ còn lại năm đội trong tổng số mười hai đội ban đầu ngồi chờ trong phòng. Giang Nhiên bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Hơn hai tiếng đã trôi qua, và dù cậu cố gắng hạn chế uống nước, nhưng chẳng hiểu vì tâm lý hay lý do nào khác, bây giờ cậu thực sự rất, rất muốn đi vệ sinh.
Quách Lôi ngồi cạnh thấy nét mặt cậu không ổn, khẽ hỏi: "Cậu sao thế?"
Giang Nhiên nhớ ra rằng Quách Lôi vừa đi vệ sinh về, nên không ngần ngại đáp: "Tôi cần đi vệ sinh một chút."
"Vậy mau đi đi, đội này vừa mới lên sân khấu, chắc sẽ đủ thời gian." Quách Lôi giục nhẹ.
Giang Nhiên gật đầu, đứng dậy chào mọi người rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Vừa bước ra, cậu ngạc nhiên thấy con đường dẫn đến nhà vệ sinh tối mịt. Dọc hành lang không có đèn, bóng tối phủ xuống càng lúc càng đậm khiến cậu hơi chùn bước. Bản thân vốn có chút sợ bóng tối, lại đang hồi hộp vì buổi diễn sắp tới, cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
May thay, biển hiệu nhà vệ sinh tỏa ra ánh sáng mờ, giúp cậu không lạc lối. Ánh sáng bên trong nhà vệ sinh cũng hắt qua khe cửa, khiến lòng cậu an tâm hơn đôi chút.
Giang Nhiên chậm rãi tiến lên, cố tự trấn an: Qua hôm nay là xong, về ký túc xá rồi, không cần phải vào nhà vệ sinh nữ nữa. Khi khoảng cách tới nhà vệ sinh rút ngắn dần, ánh sáng phía trước rõ hơn, cậu bất giác bước nhanh hơn.
Nhưng đúng lúc ấy, cậu đột ngột va phải một người đi ngược chiều. Sự bất ngờ khiến Giang Nhiên không kịp kiềm chế mà bật thốt lên: "A!"
Ngay khi âm thanh thoát ra, cậu lập tức sững lại. Đó là giọng thật của cậu!
Giang Nhiên đứng như hóa đá, thầm nhủ rằng mọi chuyện đã hỏng rồi. Cậu đã bị lộ!