Sói Săn Mồi

Chương 328: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (125)

Tạm gác lại chuyện lùm xùm trên giang hồ lúc này để trở lại một mảnh không gian khác.......

…........ Diệp gia.................

Diệp gia từ lúc đầu nhập dưới trướng Long làm công tác tình báo thì được hắn đối đãi phải nói là rất trọng hậu, Đoàn gia mỗi tháng đều phân một phần tài nguyên đưa đến nơi đây làm thù lao mà thu nhập của một đại gia tộc cho dù là đã suy yếu như Đoàn gia là phong phú cỡ nào chứ, chính vì vậy Diệp gia là phát triển thần tốc, con cháu có tài nguyên sung túc cũng theo đó tu vi tăng lên như vũ bão đặc biệt là hai lão tổ Diệp gia may mắn đột phá lên được Cường Giả nhị cấp.

Theo sự giàu có tăng lên, Diệp gia vị trí trước ở thâm sơn một vùng núi ít người thì nay lại chuyển ra một vùng đất xanh tươi ở ngoại ô một thành phố lớn, tiếng cười nói tấp nập lúc nào cũng truyền ra khi người ta đi ngang qua khối kiến trúc của Diệp gia, thật là hạnh phúc biết bao.

Thế nhưng......... hôm nay, không hiểu sao bao trùm Diệp gia là một mảnh u ám mờ mịt, ẩn ẩn trong đó người ta còn ngửi thấy cả mùi máu huyết tanh tươi đang bốc lên.

Bên trong Diệp gia lúc này còn đâu những tiếng nói cười, những khuôn mặt rạng rở mà thay vào đó là những hàng dài các thế hệ Diệp gia đang........ quỳ........ phải, là đang quỳ và quỳ một cách ngay ngắn nhất.

Hàng đầu là những lão tổ, cứ thế xếp xuống dưới là các thế hệ tiếp theo, kẻ nào cũng quỳ với gương mặt tái xanh, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, người lớn đã thế còn trẻ em dù là đứa nhỏ nhất cũng sợ đến không dám khóc........ tất cả là vì sao? Câu trả lời có lẽ ở hai hàng đầu, nơi năm tên lão tổ trong đó có hai tên là Cường Giả nhị cấp và hai mươi tên trưởng lão tiếp theo đã........ bị chặt đầu.

Bao quanh Diệp gia đội ngũ lúc này là mười bóng hình quen thuộc của Truy Mệnh, lưỡi đao trên tay kẻ nào cũng đã nhuộm máu tươi, xa xa cách sân nhỏ là gần một trăm cái xác nhậy nhụa không rõ hình thù nhưng nhìn hướng thì chắc hẳn là người Diệp gia chạy trốn..... không kẻ nào có thể thoát khỏi.

Trước mặt hai hàng thi thể không đầu đang quỳ trên mặt đất là ba người, Đoàn Dự cùng Xuyên và Độc Sĩ..... đương nhiên là hai lão tổ Đoàn gia cũng đã đến và là kẻ trực tiếp hạ sát hai tên Cường Giả của Diệp gia, lúc này chúng đang ẩn thân trên không đề phòng biến cố.

“Đưa hắn đến đây!” Đoàn Dự quét mắt qua những hàng ngũ chỉnh tề của con cháu Diệp gia rồi ra lệnh.

Ngay tức thì có hai tên cao thủ Đoàn gia tiến tới hàng con cháu thứ tư chụp lấy một gã nam tử có giáng vẻ lôi thôi và không ai khác là Diệp Siêu.

“Bịch!” Hai tên cao thủ lôi Diệp Siêu rồi ném hắn ngay trước mặt Đoàn Dự như một cục thịt không hơn, gương mặt Diệp Siêu lúc này không trắng không xanh như người sợ hãi mà là một mảnh xám xịt đầy hối hận và tiếc nuối.

“Diệp Siêu! Không lâu trước ta còn rất hâm mộ ngươi vì ngươi có thể tùy thời đến bên cạnh chủ nhân báo cáo.” Đoàn Dự nhìn kẻ dưới chân mình lên tiếng.

“Đoàn....... Đoàn công tử...... ta...... ta có thể gặp chủ nhân một lần cuối được không?” Diệp Siêu cắn răng cố gắng cầu xin, hắn có thể chết nhưng Diệp gia không thể diệt vong như thế này được, tuy trách nhiệm không phải do hắn vì hắn đã cố gắng can gián những lão tổ và trưởng lão kia thế nhưng bọn họ đều bị các thế lực lớn như Thiếu Lâm, Võ Đang dọa sợ và bị mê hoặc bởi những lời hứa hẹn của chúng....... tuy nói điều gì vào lúc này cũng đã muộn màng nhưng Diệp Siêu phải thử cho dù là một cơ hội nhỏ bé.

“Diệp Siêu! Ta biết chuyện Diệp gia phản bội chủ nhân không phải do ngươi thế nhưng ngươi phải biết chủ nhân không quan tâm điều đó, phản bội ngài ấy chỉ có một kết cục ngươi cũng hiểu?” Đoàn Dự nói.

“Đoàn..... Đoàn công tử, chúng ta Diệp gia lão tổ cùng trưởng lão đều đã bị gϊếŧ hết thì còn có thể làm nên trò trống gì chứ?” Lúc này một tên Diệp gia thế hệ thứ ba cũng là đồng liêu với lão cha Diệp Siêu hướng tới chỗ Đoàn Dự gào lên.

“Phốc!”

Ánh đao chớp lòe, đao tới rất nhanh, chém cũng đất chuẩn.... đầu lâu của gã trung niên ngay tức thì rơi xuống để lại một cột máu nơi cổ gã khiến đám Diệp gia con cháu gần đó là bị nhuộm đỏ, mùi khai khai nhanh chóng bốc lên nồng đậm vì không ít kẻ không chịu nổi mà sợ đến đái trong quần rồi...... kẻ ra tay là một tên sát thủ Truy Mệnh.

Nhìn thảm cảnh của Diệp gia mà Đoàn Dự cảm thán không thôi, kỳ thực không chỉ Diệp gia mà Đoàn gia cũng nhận được lời đề nghị cùng đe dọa đến từ những thế lực lớn kia thế nhưng Đoàn gia gia chủ Đoàn Ngạn Hồng và Đoàn Dự là không ngu ngốc như đám cao tầng Diệp gia, vận mệnh Đoàn gia lúc này đã gắn liền với Ma Tôn chẳng khác nào cùng tiến cùng vong, Đoàn gia đã một lần sai và không thể có lần thứ hai..... Đoàn gia đặt cược và chúng thành công.

“Kenggg!”

“Diệp Siêu...... nể tình ngươi theo chủ nhân một đoạn thời gian, chủ nhân cho ngươi tự xử cùng một cơ hội cho Diệp gia có thể lưu lại được hậu đại...... ngươi hiểu?”

Đoàn Dự ném một con dao nhọn trước mặt Diệp Siêu rồi nhắm mắt nói, đã từng là đôi bạn khá thân thiết cùng phục vụ Ma Tôn nhưng giờ đây hắn phải tiễn đồng bạn một đoạn đường, thật là không dễ chịu một chút nào nhưng cái thế giới này vốn dĩ nó đã tàn khốc như thế..... lưu lại cho Diệp gia hậu đại chính là chủ hắn đã nhân từ rồi.

Nhìn con dao nhỏ trước mặt mình, Diệp Siêu cay đắng không nói thành lời.... bên trong hắn lúc này đương nhiên tồn tại sự căm thù căm phẫn thế nhưng tiếc nuối là vẫn là nhiều hơn, hắn thể không phủ nhận tuy có ngăn cản các vị trưởng bối nhưng trong thâm tâm hắn vẫn tồn tại tâm tư khác, lợi ích mà liên minh khổng lồ kia đưa ra quá hấp dẫn. Cũng như Đoàn gia, Diệp gia đã đặt cược vận mệnh của mình vào con người kia và chúng đã thua, mà kẻ thua thì phải trả giá....

“Đoàn công tử! Kiếp...... kiếp sau gặp lại......” Run rẩy cầm lấy dao nhỏ, Diệp Siêu đưa ánh mắt thẩn thờ nhìn Đoàn Dự, hắn biết cách hành xử của Ma Tôn...... nếu còn chần chừ nữa thì đám người này sẽ không chần chừ mà cắt cái đầu của hắn xuống.

“Diệp Siêu! Yên tâm đi, hậu đại của Diệp gia ta nhất định sẽ bố trí cho chúng thật tốt.” Đoàn Dự gật gù với Diệp Siêu.

“Cảm..... cảm ơn công tử.... báo..... báo với chủ nhân.... tôi.... tôi xin lỗi..... Phập....” Diệp Siêu nghẹn họng cố gắng nói những lời cuối cùng trước khi con dao nhỏ trong tay cứa qua cổ, máu tươi rất nhanh bắn ra để rồi thân thể hắn từ từ gục xuống.

“Gϊếŧ!” Đầu Diệp Siêu chạm đất cũng là lúc mười tên sát thủ Truy Mệnh vung đao..... tiếng la hét cầu xin vang tận trời xanh, máu tươi chảy thành sông........

Ngày đó..... người ta nhìn thấy Diệp gia phủ đệ đột nhiên bùng cháy dữ dội, biển lửa rất nhanh xóa xổ những tòa nhà tráng lệ biến mọi thứ trở về với tro bụi...... cũng tại lúc đó, từ cửa sau Diệp gia....... một chiếc xe tải chứa đầy những đứa trẻ lao nhanh vào bóng tối.

Bạn đang đọc truyện sεメ chọn lọc tại TruyenVKL.com. Chúc bạn online vui vẻ

….......................

….............

Bảy ngày trôi qua, Long rốt cuộc cũng "trốn" ra khỏi được Thập Lục Tháp tổng bộ, mỗi ngày ở đây với hắn đều là cực hình khi vừa nhớ con nhưng không thể mạo hiểm tìm tòi lại phải nghe bọn tôn giả tới truyền đạt những quy tắc vô cùng rắc rối trong tổ chức, chức vụ càng lớn khiến trách nhiệm của hắn càng cao và đi theo cùng là những quy tắc luật lệ phải tuân theo thế nhưng với hắn tất cả những thứ đó chỉ như "nước đổ đầu vịt", Thập Lục Tháp mười lăm Tổ Lão là đang cần hắn thế nên chỉ cần hắn không phản bội thì chắc chắn bọn chúng sẽ không đυ.ng đến hắn....... chúng đã muốn hắn lật cái giang hồ này lên thì hắn sẽ cho chúng vừa lòng.

Tăng hết tốc lực, Long phi thân trở về điểm hẹn với Ga In.

…..................

….....Giang Tô......

Trong một hàng quán nổi tiếng nhất tỉnh, có một con "lợn" đang ngấu nghiến thức ăn, nhìn đống chén đĩa chất cao như núi che lấp cả mặt hắn thì ai đi qua cũng phải trợn mắt thế nhưng kinh dị nhất còn chưa phải hắn là ở cái bàn cạnh hắn, nơi một con gấu...... chính xác nghĩa đen là một con gấu khổng lồ cao hơn hai mét cũng đang ngấu nghiến thức ăn, tuy không khoa trương bằng tên mập kia nhưng nhìn bộ xương một con bò mộng mà nó vừa gặm thịt xong vứt ra thì ai cũng hết con mẹ nó hồn.

Hai tên hấu ăn này còn là kẻ nào ngoài Phục Ma cùng Bạo Hùng đây, từ khi theo Ga In trở về chúng được nàng dắt đi ăn tại những cửa hàng nổi tiếng nhất tỉnh...... sáng ăn, trưa ăn rồi chiều cũng ăn, chúng nhanh chóng trở thành những vị khách quý nhất tại nơi mình đi qua vì hai tên càn quét những món đắt tiền một cách không thương tiếc, mỗi bữa ăn của chúng tốn không dưới mười nghìn USD, đó là còn chưa kể những bữa ăn vặt giữa buổi cũng tốn kha khá tiền thế nhưng chúng muốn ăn gì đều được đáp ứng... chưa cần đến Đoàn gia mà chỉ cần cướp về toàn bộ tài sản của Thiên Địa Hội cũng mang về cho Long rất nhiều tiền.

Nói một chút về đầu Bạo Hùng, trong cuộc đại chiến kia sau khi quần nhau long trời lở đất thì nó cùng với Phục Ma không hiểu sao càng lúc nhìn nhau lại càng thuận mắt, dần dà chúng là cùng nhập hội với nhau thành thành thật thật ngồi xổm trên mặt đất dương mắt nhìn gã quái vật kia xử tử đối thủ và kết cục là Long có thêm một tên đệ đệ thứ hai.

Phục Ma giờ đây đã không thể ghép hai chữ "đại sư" vào danh xưng của mình được nữa rồi vì hắn qua bảy ngày đá phá giới đến 69 lần cũng là 69 lần ăn mặn, hắn giờ đây khuôn mặt thỏa mãn cùng hạnh phúc tột cùng vì có thể làm những gì mình thích, muốn ăn có ăn, muốn ngủ có ngủ.... còn gì sướиɠ hơn đây?

Đầu Bạo Hùng tuy không phấn khích như Phục Ma vì Đại Hùng Sư cũng không đối xử tệ bạc với nó thế nhưng mà để giữ cho thân hình cơ bắp và không phát phì thì nó phải tuân thủ một chế độ ăn nghiêm ngặt làm nó mỗi lần nhìn thấy khẩu phần ăn thì đã chán ngấy đến cổ họng rồi..... ăn thiệt thòi từ chỗ Phục Ma, cứ ngỡ sẽ bị bắt làm sủng vật hay là nấu nhừ ra làm thức ăn cho người ta thế nhưng nó không ngờ mình lại được đối xử như thế này, Bạo Hùng tuy linh tri phát triển nhưng mà vẫn là giữ nét ngây ngô hoang dã của loài vật, ai đối xử tốt với nó thì nó đi theo mà bây giờ chính là những gì nó thích nhất.

….....................

“Rầm! Chủ quán đâu......” Phục Ma cùng Bạo Hùng đang ngấu nghiến thức ăn trên lầu thì bên dưới, một tên thanh niên ăn mặc sành điệu vỗ mạnh lên bàn hét lên.

“Dạ..... không biết công tử ca có chuyện gì ạ?” Một tên bồi bàn nhanh nhảu chạy đến dạ thưa với gã thanh niên.

“Con mẹ nó, Hồng Xuân quán này từ lúc nào cho loại khách nhân thô lỗ như hai tên trên lầu vào? Làm sao bản thiếu gia có thể ngon miệng khi cái tiếng ăn uống dơ bẩn của bọn chúng cứ lọt vào tai ta thế này? Các ngươi là đuổi chúng đi hay để thiếu gia ta ?” Gã thiếu niên vỗ vào đầu tên bồi bàn gằn giọng hung tợn.