Chứng kiến ba lão giả Cường Giả chỉ mới đây thôi còn cùng nhau hành động mà giờ đây chỉ còn lại ba cái đầu người mà mười mấy tên Cường Giả còn lại không giữ được bình tĩnh nữa mà ngã quỵ……..trừ hai lão giả Đoàn gia vẫn đứng đó nhìn Long với ánh mắt tràn ngập không cam lòng………từ lúc Long ra tay gϊếŧ Quy Chân chân nhân thì hai lão đã biết kết cục của mình cho nên không cần phải cầu xin.
“Chúng ta nguyện tự sát tạ tội…….mong rằng mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây…….oan gia nên giải không nên kết……..Ngụy Siêu, lão phu là nói lời từ tận trong thâm tâm……..” Đoàn gia một trong hai vị lão giả tiến tới ôm quyền lễ với Long một cái, lão không cầu xin mà là chỉ nói ra mong muốn của bản thân mình vì lão giờ đến tư cách cầu xin sợ rằng trong mắt hắn cũng là không có rồi.
“Haha! Ân oán có thể giải nhưng những tính mạng vô tội kia có thể trở lại sao? Các ngươi một lũ súc sinh………….lão từ là muốn…….Đồ diệt Đoàn gia.?” Long ngửa cổ lên trời cười to làm hai lão già biến sắc………..kẻ điên này vậy mà muốn diệt tộc Đoàn gia.
“Hừ! Các vị, mong rằng các vị vì giang hồ võ lâm mà bỏ qua sợ hãi cùng nhau ra tay tru diệt tên ác ma này………ta cùng nhị đệ sẽ tạo cho các vị cơ hội…….” Lão giả Đoàn gia hướng mọi người xung quanh nói, tiếp sau đó lão cùng tên Cường Giả còn lại của Đoàn gia ra hiệu, cả hai vồ tới chỗ Long mà ôm chặt lấy hắn.
“Ác ma! Ngươi là cùng chúng ta đi tới địa ngục chịu phán xử của Diêm Vương đi thôi!……. Bạo!……Bạo!” Hai lão giả quát lên, sau tiếng quát thì thân hình cả hai héo rũ đi trông thấy duy chỉ có ở bụng là phình to lên……..cả hai vậy mà tự bạo sinh mệnh.
“Lão tử chính là Diêm Vương! Các ngươi cũng không cần đi đâu xa! Ta tuyên bố các ngươi hai người tội chồng tội, không có cơ hội đầu thai” Long không trốn tránh, hắn bình tĩnh mười phần để cho hai lão giả bày chiêu…….đến lúc hai quả cầu năng lượng sắp nổ tung thì hắn mới động, hai tay hắn chia ra chụp lên bụng hai lão giả bắt đầu……..hút……..các ngươi đã muốn dùng năng lượng tự bạo hại lão tử thì lão tử giúp các ngươi một tay đưa thẳng năng lượng của các ngươi vào người lão tử.
“Ngươi! Ác ma, ngươi nhất định sẽ chết rất khó coi!” Hai lão già tuyệt vọng vì thủ đoạn cuối cùng bị chặn lại, đối mặt với tên này thì mới biết hắn khó chơi cỡ nào……một phần rất lớn là bởi vì ma khí, thứ khí có thể cắn nuốt mọi năng lượng khác.
“Phốc…….” Lại thêm hai đầu người bay ra, hai mươi Cường Giả xuất động giờ chỉ còn lại mười lăm.
……….Mười lăm tên Cường Giả im thin thít, ngoan ngoãn đứng cúi đầu trông còn ngoan hơn mấy em bé sợ cô giáo……tất cả trong đầu đều hiện lên một chữ………’sợ’………giờ chúng mới nhận thức được một điều đó là trước mặt thằng này thì đừng có cái gì mà đem danh môn hay gia tộc ra vì chả có tác dụng gì cả, đường đường là chân nhân của Võ Đang phái đại danh đỉnh đỉnh mà hắn còn xuống tay không hề nhíu mày một cái đủ biết tính tình Ma Tôn như thế nào.
“Dập đầu đi…….các ngươi nếu mỗi người dập đầu một vạn cái trước vong linh của họ thì có thể rời đi…….không đủ…….CHẾT!” Long quay đầu nhin về phía bọn Cường Giả còn lại rống lên.
“Ngươi………ngươi quá đáng………ngươi tưởng mình đã là võ lâm minh chủ sao?” Một tên Cường Giả không phục hét lên.
“Phốc!” Thân hình Long biến mất, chỉ trong tích tắt hắn lại trở về khi trên tay có thêm một đầu người để lại thân hình không đầu từ từ gục xuống trong ánh mắt co rút của những kẻ còn lại……..một câu không hợp……..chết.
Trước uy hϊếp kinh người cùng tử vong đang đến rất gần, đám Cường Giả bắt đầu từng tên một quỳ xuống………chúng bỏ qua mặt mũi mà hướng về phía cái công viên kia dập đầu……dập đầu trước những oan hồn giun dế…….chì là một vạn cái, nhiều đến khủng khϊếp.
“Ầm! Ầm! Ầm!” Tiếng đầu chạm đất như máy dập vang lên liên hồi.
………………………
………..
…….Tối đó………Cổng chào thành phố Tây Ninh không một bóng người vì sớm đã bị cảnh sát cách ly trong vòng bán kính một dặm đủ để ngăn cản tầm mắt của bất cứ ai, không để họ nhìn rõ về phía trên cao cổng chào…….nơi đang treo mười tám cái đầu người còn đang rỉ máu róc rách, nhìn còn đáng sợ hơn phim kinh dị……chỉ có hai tên Cường Giả có thể sống sót qua một vạn cái dập đầu nhưng cũng đã triệt để trở thành người điên……giang hồ chính thức……..loạn.
…………..Văn phòng ủy ban thành phố Tây Ninh…………phòng họp chất kín người, khuôn mặt kẻ nào cũng âm trầm.
“Chủ tịch…….chúng ta không thể để tiếp tục như vậy được, hình ảnh vụ nổ cùng chỗ cổng chào tuy bị chúng ta cùng trung ương chèn ép nhưng giấy không gói được lửa, một khi tin tức lộ ra thì thật là không có cách nào có thể vãn hồi……” Gã cảnh sát trưởng hướng một người trung niên ngồi ở chỗ cao nhất trên bàn họp nói……gã là Chu cẩm – bí thư thành ủy Tây Ninh.
Chu Cẩm không trả lời ngay, gã suy tư một hồi mới nở nụ cười nói :
“Anh Tôn………vậy theo anh chúng ta phải làm sao?”
“Bi thư……..đương nhiên là phải tìm ra hung thủ rồi, không biết động cơ hắn là gì và hắn là ai nhưng chúng ta nhất định phải bắt hắn trả giá………tình tiết vụ án chúng ta có thể bớt đi một chút để tránh cho nhân dân hoảng sợ vì độ kinh dị nhưng hung thủ là nhất quyết phải tìm được………” Gã cảnh sát trưởng họ Tôn dõng dạc tuyên bố, trong mắt hắn thì đây là một vụ khủng bố.
Thấy cảnh sát trưởng phát biểu, ngồi trên bàn họp không ít người tặng cho gã nụ cười khẩy coi thường…….họ đều là người trong gia tộc dính dáng đến giang hồ hay là va chạm nhiều, biết tới giang hồ thật sự cho nên trước những lời nói đậm chất ‘ngây thơ’ này của gã làm cho buồn cười.
Chu Cẩm nhìn vào sự hăng hái cùng nhiệt huyết của viên cảnh sát trưởng mà gật gù………gã biết hắn từ lúc hắn còn là một cảnh sát trẻ đầy quả cảm, phá không ít án lớn lập được công lao nên chẳng bao lâu leo được vị trị này bằng thực lực vượt xa nhiều thằng con ông cháu cha………giới tội phạm mà nghe tên Đại tá Tôn là đã run cầm cập rồi………nhưng Chu Cẩm biết………lần này không phải là chuyện mà chính quyền có thể nhúng tay………việc họ làm chỉ có thể là đợi……..đợi có kẻ đến thu thập tàn cuộc.
………………..
……Đoàn gia………
“Gia gia……….chúng ta phải làm sao bây giờ?” Đoàn gia gia chủ Đoàn Ngạn Hồng lúc này đã trở lại, gã giờ là đang suy nghĩ có phải là đã sai lầm khi không chấp nhận ‘điều kiện’ kia hay không………Đoàn gia chỉ trong thời gian ngắn ngủi mất đi bốn vị lão tổ cũng là bốn tên Cường Giả……….bây giờ vị thế của Đoàn gia sợ trong mắt các đại gia tộc hay đại môn phái sợ là tụt dốc không phanh.
Đoàn Ngạn Ngôn ngồi trên ghế chủ tọa, cả người hừng hực sát ý……….Đoàn gia có tổng cộng bảy lão tổ giờ đã tổn thất mất bốn……chỉ còn lại lão và hai vị khác…….thực lực gia tộc bây giờ sợ là chịu không nổi một kích của những kẻ dậu đổ bìm leo………lão cùng hai ngươi kia bây giờ là triệt để bị bó chân tại Đoàn gia và chỗ mỏ thạch vì sợ Ma Tôn tập kích cho nên những chỗ khác Đoàn gia là không hề có Cường Giả tọa trấn……một gia tộc lớn như Đoàn gia cũng không chỉ có mỗi ở chỗ này, tin rằng kẻ thù của Đoàn gia cũng là biết rõ như vậy……….vốn dĩ lần này kế hoạch tuyệt đối bí mật, ngoài chuyện nương nhờ Độc Cô Phi Vân được bàn luận rộng rãi tại cuộc họp gia tộc thì vụ ám sát chỉ có đám lão tổ cùng Đoàn Ngạn Hồng biết……….ấy vậy mà thằng chó kia vẫn không chết lại còn gϊếŧ ngược……..nghe đâu chỉ có hai người sống sót mà cũng đã trở thành người điên…..lão cũng là tê dại da đầu khi nghe đến kết quả………..thực lực Ma Tôn phát triển quá đáng sợ, kẻ này không chết nhất định sẽ là Độc Cô Cầu Bại thứ hai.
“Đợi! Siêu nhi đã đi cầu viện Võ Đang, lần này họ cũng tổn thất hai vị chân nhân trong tay Ma Tôn…..hai vị chân nhân bị bêu đầu tin chắc Võ Đang sẽ không đứng nhìn……” Đoàn Ngạn Ngôn nói, lão là muốn kéo Võ Đang vào vũng nước đυ.c này.
“Phía Thập Lục Tháp thì như thế nào? Cháu sợ lần này đám trưởng lão kia sẽ nhúng tay vào, dù gì một trưởng lão bị người ta mai phục ám sát chẳng khác nào đánh vào mặt mũi của Thập Lục Tháp!” Đoàn Ngạn Hồng nói.
“Ta đã đưa Diệc Phi tới chỗ Hạ Hầu gia rồi……..Hạ Hầu thiếu chủ Hạ Hầu Cẩm đã khẳng định Thập Lục Tháp sẽ không nhúng tay vào ít nhất là trong vòng nửa năm………..chúng ta có sáu tháng để thở dốc và tìm kế sách………..” Đoàn Ngạn Ngôn cắn răng nói, lão cứ thế mà tiễn đưa đứa cháu gái mà lão nhận nuôi từ khi còn nhỏ đến cho người ta như một món đồ vật trao đổi., Hạ Hầu Cẩm là cháu trai gọi Tam trưởng lão Thập Lục Tháp – Đao Thánh Hạ Hầu Viêm một tiếng bác ruột, lão lại không có con trai nên Hạ Hầu Cẩm được lão hết mực cưng chiều coi như con mà đối đãi…….lời hứa hẹn của Hạ Hầu Cẩm chẳng khác nào là ý tứ của Đao Thánh.
Đoàn Ngạn Hồng sững sờ vì không ngờ gia gia lại bỏ một cái giá lớn đến thế, Lưu Diệt Phi chẳng khác nào tâm can bảo bối của lão…..nàng nhận được sự cưng chiều hết mực đến nỗi một vài tên con cháu Đoàn gia ghen tị không ít, thậm chí Hạ Cầu Cẩm vài ba lần đến cầu hôn cũng bị gia gia hắn từ chối chỉ vì một lý do…….Diệc Phi là không thích……..ấy thế mà giờ đây………
Đoàn gia gia chủ Đoàn Ngạn Hồng là cảm giác được Đoàn gia dang đứng trước nguy cơ to lớn chưa từng có rồi.
“ĐOÀN GIA! LÃO TỬ ĐẾN RỒI ĐÂY!”