“Nó không phải là con hoang, nó là con của Thẩm Nhược ta, đã mang thai mười tháng mới sinh ra, là đứa trẻ của ta, sau này sẽ theo họ Thẩm, muốn nhập vào gia phả Thẩm gia!” Thẩm Nhược tức giận nhất là khi nghe người khác nói như vậy, nhưng cậu vẫn giữ được lý trí. Cậu nói với Lưu Phân Phương, nhưng làm cho những người xung quanh cũng cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Xung quanh có những người phụ nữ biết rõ Thẩm Nhược cầm dao phay điên cuồng như thế nào, họ chỉ im lặng nhắm chặt miệng, không dám nói thêm gì.
Thẩm Nhược mặc bộ quần áo vải thô bình thường nhất, nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ, thân thể thẳng tắp giống như một cây bạch dương, kiên cường không chịu cong.
Cậu nhìn quanh mọi người một vòng, nói: “Ai còn dám gọi con của ta là con hoang, thì đừng trách ta không khách khí!”
Cố Duẫn mãi mãi không thể quên hình ảnh ấy. Một chàng trai trẻ mới làm cha đã phải gỡ bỏ lớp trang điểm trên mặt để bảo vệ con mình, không để hài tử bị nhục mạ. Cậu đã tự xây dựng hình ảnh uy nghiêm để tự bảo vệ bản thân và con của mình.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt tự nhiên của cậu lại sáng rõ hơn bao giờ hết, so với lúc đuổi theo hắn thì trông thuận mất hơn rất nhiều.
Trong giây phút ấy không ai dám nói gì thêm, ngay cả Lưu Phân Phương, người phụ nữ nổi tiếng chua ngoa, cũng bị ánh mắt đầy sát khí của Thẩm Nhược dọa cho sợ hãi.
“Được rồi. Trước đây… Thẩm Nhược cũng là người bị hại. Hài tử thì vô tội, chuyện này không cần phải nói nhiều nữa.” Thôn trưởng lên tiếng, cố gắng can thiệp để làm dịu tình hình, rồi nhìn về phía Lưu Phân Phương.
“Thẩm Hoành gia, mặc dù hai nhà đã phân gia, nhưng vẫn là có quan hệ huyết thống. Về sau đừng để những lời không hay bay ra ngoài, nếu không thì người ngoài sẽ nghĩ rằng Thẩm gia thôn chúng ta đối xử với người nhà không thỏa đáng, thật sự không dễ nghe chút nào.”
Thôn trưởng nói xong, Lưu Phân Phương cũng chỉ có thể nuốt giận, không thể chửi mắng ầm ĩ được nữa. Bà nhìn thấy thôn trưởng không nhìn đến mình, nên chỉ còn biết tức giận quay đi.
Nhưng miệng bà vẫn lẩm bẩm: “Là là là.”
Thôn trưởng nói: “Trời cũng đã muộn, vợ của Thẩm Hoành, ngươi bồi bốn lượng bạc cho Thẩm Nhược, mọi người cũng có thể về nhà.”
“Vì sao phải bồi? Ta không phải người đã đưa ra hứa hẹn gì!” Lưu Phân Phương tức giận quay người định vào nhà, rõ ràng là muốn bỏ đi.
Mọi người lúc này đều cùng nhau nhìn về phía Thẩm Phú Quý, người đã đưa ra hứa hẹn.
Thẩm Phú Quý giờ đây không còn bạc trong tay, hắn từ trước đến nay đều tiêu xài phung phí, cho nên giờ không biết lấy đâu ra tiền bồi thường nhiều như vậy.
“Ta không có tiền! Các ngươi đi tìm cha tôi mà đòi!” Thẩm Phú Quý cố gắng hết sức để bỏ chạy.
Thẩm Tử Oanh liền kêu lên, hy vọng có thể đánh thức chút lòng thương của Cố Duẫn, ánh mắt nàng cứ nhìn chăm chăm vào hắn.
Nàng đã sống lại, và đã biết trước đã biết Cố Duẫn là một người có học thức, chắc chắn tương lai sẽ trở thành tú tài!
Hơn nữa, hắn còn rất đẹp trai. Nếu như nàng có thể gả cho hắn trước khi hắn thi đỗ, vậy thì chẳng phải nàng sẽ trở thành phu nhân của một cử nhân sao?
Cố Duẫn chưa bao giờ thấy ai vô sỉ như vậy, hắn nói: “Dù sao cũng là hứa hẹn bằng miệng, khế ước đã được thành lập thì phải tuân thủ. Các ngươi có muốn bị kiện không?”
Thẩm Tử Oanh như một cành liễu mà đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Cố Duẫn: “Cố ca ca, nhà chúng ta điều kiện không tốt, bây giờ không thể lấy ra bốn lượng bạc nhiều như vậy, có thể cho chúng ta thêm mấy ngày không?”
Hơi thở nồng nàn từ nàng lại lần nữa tràn vào không khí, Cố Duẫn nhíu chặt mày, không tự giác mà lùi lại một bước.
“Không cần hỏi ta, người mà các người trả tiền không phải ta,” Cố Duẫn nói.
Thẩm Tử Oanh siết chặt đầu ngón tay trong lòng bàn tay, nhưng vì muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Cố Duẫn, nàng xoay người nhìn về phía Thẩm Nhược.
“Nhược ca nhi, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải nói nhiều, bạc ta sẽ đưa, nhưng có thể cho ta thêm vài ngày không?” Giọng nói của Thẩm Tử Oanh có phần không tự nhiên.
Thẩm Nhược lạnh lùng, trước đó nàng ta còn muốn cậu đi tìm cái chết, giờ lại bảo rằng họ là người một nhà. Thật đúng là "Người một nhà" theo kiểu Schrodinger, vừa gần gũi vừa xa cách, thật khiến người ta cảm thấy buồn cười mà.
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy hành động của Thẩm Tử Oanh có phần kỳ quặc. Nàng muốn bồi thường cho Thẩm Nhược mà lại đi nói chuyện với Cố Duẫn làm gì?
Hơn nữa, số tiền bốn lượng bạc mà nhà nàng nói là không thể lấy ra, mọi người đều không tin.
Trong thôn, ngoài gia đình thôn trưởng, thì gia đình Thẩm Hoành có điều kiện tốt nhất. Họ có ngôi nhà gạch ngói, trong khi Thẩm Hoành còn làm ăn ở trấn, mỗi tháng có thể kiếm được hai lượng bạc. Chưa kể còn có những người trong thôn tìm đến nhờ hắn giúp đỡ công việc, không biết đã kiếm được bao nhiêu tiền đâu.