Thái độ của nàng thực sự rất kỳ lạ. Cho đến khi nghe được chuyện về nhà họ Hạ, trong mắt hiện lên sự chán ghét và cự tuyệt.
Nữ tử trông ốm yếu nhưng lưng vẫn thẳng.
“Sau khi nội tổ mẫu của ta rời đi, nhị thúc đã cưới thiên kim trong phủ của Châu Phán, ông ấy bất chấp lời khuyên của cha ta nhất quyết đồi phân gia, sợ đại phòng chúng ta sẽ dính phúc khí của hắn.”
Sau này, Thẩm Nguy cũng thành công và phát đạt trong nghề thêu thùa nhờ sự nhạy bén trong kinh doanh của mình. Ông trở thành thương gia giàu nhất ở Thành Phong Châu.
“Nhưng còn nhị thúc thì sao? Ông không có danh tiếng nhưng vẫn giữ thái độ xa cách. Ông coi thường thương nhân và thậm chí còn ghét mùi tiền của cha ta. Nhưng những năm này, khi ông ta thiếu tiền liền tìm đến cha ta, mà không bao giờ trả lại. Làm sao biết được một kẻ hèn hạ và vô lại như vậy đang có ý đồ gì!”
Mà Thẩm Cù bây giờ đã mười lăm tuổi, đã hiểu biết. Nếu hắn tiến vào, tài sản của đại phòng một ngày nào đó sẽ rơi vào tay nhị phòng.
Thẩm Họa nói một cách chân thành: "Nếu như trong các nhánh thứ không tìm thấy lang nhi nào còn nhỏ không hiểu chuyện cũng không sao. Dù có xa đến đời thứ năm đi nữa, thì vẫn là cùng một tông tộc, dù là ai cũng phù hợp hơn là Thẩm Cù."
Nàng hy vọng Thẩm Tuyết thị sẽ thay đổi chủ ý. Thừa dịp gia phả chưa sửa ván chưa đóng thuyền.
Suy cho cùng, dù nàng và Thẩm Tuyết thị không hợp nhau thì các nữ quyến của đại phòng dù có như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải đứng trên một con thuyền.
Thẩm Tuyết thị có chút giật mình. Không biết là do lương tâm cắn rứt hay do chột dạ.
Ngay lập tức, một ngọn lửa không xác định bùng lên.
"Ngươi dạy là đang dạy ta cách làm việc à?"
"Ta chỉ hy vọng mẹ kế sẽ suy nghĩ kỹ lại."
Thẩm Hoa im lặng nhìn bà. Nhưng dù có bị chỉ trích hay hãm hại thì nàng cũng chỉ là một cô nương chưa đến tuổi cập kê. Thực tế nàng chỉ có một mình yếu đuối và bất lực.
Quả nhiên, Thẩm Tuyết thị xua tay nói: "Ta thấy nương tử bị bệnh đến hồ đồ, người tới đưa nàng đi."
Trước khi Thẩm Nguy an nghỉ, Thẩm Tuyết thị đã nóng lòng muốn tiếp nhận toàn bộ người nhà mẹ đẻ của bà ấy vào phủ.
Cháu trai nhà họ Tiết hết lần này đến lần khác mang gương mặt mập mạp, cố gắng đến trước mặt Thẩm Hoa. Có thể thấy được họ đang tồn những suy nghĩ gì.
Người hầu trong nhà vừa nhìn thấy sự thay đổi của Thẩm gia, lập tức biến sắc, thuận theo chiều gió, nghe theo sự chỉ dẫn của Thẩm Tuyết thị.
Mắt thấy toàn bộ Thẩm gia đều phải họ Tiết!
Nàng ra lệnh, bốn năm nữ nhân nhận lệnh đi về phía Thẩm Hoa. Anh không khỏi đón nhận tiểu thư cao quý nhất năm xưa.
Bà ra lệnh một tiếng, bốn năm cái bà tử lĩnh mệnh hướng Thẩm Họa mà đi đón nương tử tôn quý tơi.
Thẩm Hoa yếu đến mức căn bản không thể giãy giụa, chỉ có thể bị kéo đi. Chẳng bao lâu sau, bị ném ra linh đường.
“Nương tử!”
Thị nữ Ỷ Thúy ở bên ngoài lo lắng không thôi nhưng không thể đi vào được, nàng kinh hô một tiếng vội vàng nhào lên trước đem người đỡ lấy.
Mặt nàng tức giận đỏ bừng, nhìn thấy dấu ấn trên cổ tay Thẩm Hoa, hận không thể mắng những bà tử không biết nặng nhẹ này.