"Đúng vậy," Thời Tịch nặng nề gật đầu, vỗ nhẹ xuống đất. Bàn tay nhỏ nhắn đập thật mạnh vài trên mặt đất, “Đánh nó.”
"Hả?" Thời Tịch cúi đầu, nhìn thấy chiếc vòng màu xám bạc nhô ra khỏi mặt đất, khó thấy giữa đống rác bừa bộn.
Thời Tịch nhặt lên, phát hiện chiếc vòng trong tay bé lạnh ngắt.
Chiếc vòng đường kính khoảng 5cm, dày bằng ngón tay cái của Thời Tịch và được đính một viên hồng ngọc hình giọt nước.
Viên hồng ngọc tỏa sáng dưới ánh nắng.
Thời Tịch không biết đó là viên ngọc gì, nhưng trực giác mách bảo với bé rằng chiếc vòng này rất có giá trị.
Lúc Ngũ Ngũ nhìn thấy chiếc vòng, hắn nhìn xung quanh và chắc chắn rằng không có ai. Hắn mới thở phào nhẹ nhõm và nói với Thời Tịch: "Giấu nó đi, về nhà thôi."
Thời Tịch nhanh chóng đặt chiếc vòng vào trong túi trước của chiếc quần jean có khoá kéo và hỏi nhỏ: "Đây là cái gì vậy?"
"Bộ não quang học là một thứ rất có giá trị," Ngũ Ngũ nói.
"Bộ não quang học?" Thời Tịch nghiêng đầu.
Bộ não quang học lưu trữ chứng chỉ nhận dạng, thẻ ngân hàng và những thứ khác của con người, đồng thời, nó có thể giao tiếp với mọi người, thanh toán và chơi trò chơi.
Bộ não quang học là một vật dụng thiết yếu đối với những sinh vật thông minh trên trái đất. Mỗi người sẽ có một bộ não quang học...
"Mọi người đều sẽ có?” Nghe vậy, đứa trẻ tò mò Thời Tịch nhịn không được nói: "nhưng tớ không có."
Ngũ Ngũ... ...
“Những người khác cũng không có,” Thời Tịch nhớ lại những người khác trên hành tinh rác thải, cũng cũng chưa bao giờ gặp qua bọn họ dùng bộ não quang học.
“Hành tinh này rất đặc biệt, hầu hết mọi người đều không có nó,” Ngũ Ngũ nói.
Thời Tịch rêи ɾỉ, Ngũ Ngũ rất hưng phấn và nói: “Về đến nhà, tớ sẽ bẻ khóa bộ não quang học này, xem trong tài khoản có còn tiền hay không, nếu có tớ sẽ mua cho cậu dung dịch dinh dưỡng cao cấp. "
Sau khi sử dụng hết số tiền bên trong, hãy bán lại bộ não quang học này.
Chỉ riêng viên hồng ngọc trên chiếc vòng tay đã có thể bán được rất nhiều tiền, nếu bán được giá cao thì chúng ta có thể cân nhắc mua một vé phi thuyền để rời khỏi hành tinh rác thải chết tiệt này.
Thời Tịch nghe được lời này, đôi mắt cong lên, vui vẻ gật đầu.
Ngũ Ngũ kể cho bé nghe rất nhiều câu chuyện về các hành tinh khác nhau. Chúng khác với hành tinh rác thải hôi hám này. Chúng có núi và nước rất đẹp.
“Nếu bán được nhiều tiền, tớ muốn mua một miếng bánh mì mới nướng để ăn,” Thời Tịch đưa ra yêu cầu.
Ngũ Ngũ cho biết, bánh mì mới nướng thơm và mềm, ngon hơn bánh mì cứng gấp trăm lần.
Ngũ Ngũ dừng một chút, “Được, mua mười cái.”
“Mười cái nhiều quá, tớ ăn không hết.” tiểu ấu tể lắc lắc đầu.
“Vậy một ngày một cái,” Ngũ Ngũ nói.
Tiểu Ấu Tể vui vẻ đáp lại: "Được rồi~"
Một tiểu ấu tể một con robot đang cao hứng ảo tưởng về sồ tiền sắp tới tay, Tiểu Ấu Tể không có nhìn đường, lại một lần bị ngã xuống đất.
Lần này tiểu ấu tể nhanh nhẹn dùng tay chống đỡ mặt đất, không có bị ngã đau, bé quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một chiếc giày màu đen.
Bé chớp chớp mắt, ngồi xổm xuống trước trước chiếc giày màu đen, nhìn nhìn, đưa tay ra chọc chọc: “Cái đôi giày này có thể đổi dung dịch dinh dưỡng không.”
Chiếc giầy rất bẩn, nhưng nó là một chiếc giày tốt.
“Nếu có một đôi thì tốt rồi,” Tiểu Ấu Tể cảm thán nói.
Sau đó, bé lại nhìn thấy một chiếc khác bên cạnh, bé kinh hỉ vạn phần: “Ngũ Ngũ, thật sự có hai chiếc.”
Một đôi giày có thể đổi càng nhiều dung dịch dinh dưỡng.