Cười Chết Mất, Căn Bản Không Đủ No!

Chương 3: Vô Hạn Nhạc Viên

[Con ơi! Sao con lại chạy vào khu vực trò chơi thế?]

[Còn chọn thẻ "Vô Hạn Nhạc Viên".]

Vô Hạn Nhạc Viên...

Ánh mắt Dịch Hành dừng lại ở mấy chữ đó.

Khi âm thanh điện tử vang lên, câu đầu tiên nói chính là "Chào mừng đến với Vô Hạn Nhạc Viên".

"Vô Hạn Nhạc Viên là gì?" Dịch Hành vừa đi vừa hỏi.

[Con không biết à? Đó là trò chơi thoát hiểm thực tế ảo siêu hot gần đây đó.]

[Ha ha ha, Dịch Hành đúng là đồ ăn hàng chính hiệu, trong mắt chỉ có đồ ăn.]

[Trò chơi là gì? Ăn được không?]

[Tôi vào từ khu vực trò chơi, nhìn thấy phòng trực tiếp của Dịch Hành còn không dám tin vào mắt mình nữa là.]

[Con à, đây là vô tình chọn nhầm hay con thực sự có được mã nội bộ của Nhạc Viên thế?]

[Không thể nào? Mã nội bộ của Nhạc Viên, ngay cả những streamer lớn trong khu vực trò chơi cũng không thể có được.]

Dịch Hành vừa đọc bình luận vừa đi đến bên thang máy.

Màn hình nút thang máy đen ngòm, Dịch Hành ấn thử nút nhưng không có phản ứng gì, có lẽ là hỏng rồi.

Cậu không bận tâm, bước tiếp đến cầu thang bên cạnh.

Ngay khoảnh khắc chuẩn bị đẩy cửa an toàn để bước vào, Dịch Hành cảm thấy cơ thể mình bị chặn lại bởi thứ gì đó.

Rõ ràng trước mặt không có gì nhưng cậu lại đυ.ng phải một vật thể cứng như tường, không thể tiến thêm nửa bước.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng chú ý đến cảnh tượng này, đặc biệt khi thấy Dịch Hành giơ tay vỗ vài cái vào không khí như thể trước mặt có gì đó đang cản trở. Khán giả bắt đầu phấn khích.

[Tường không khí?!!]

[Chết tiệt! Thật sự là trò chơi à? Không vào nhầm khu vực chứ?]

[Trò chơi thực tế ảo có thể làm được thật đến vậy sao?]

[Bạn ở phía trên, có thể làm được đấy! Xem vài buổi phát sóng khác của ‘Vô Hạn Nhạc Viên’ sẽ biết, cảnh vật và nhân vật trong trò chơi này giống y như thật luôn ấy!]

Trái ngược với sự phấn khích của khán giả trong phòng trực tiếp, Dịch Hành không nói một lời, cậu đi về phía cuối hành lang, nơi có một chiếc cửa sổ.

Cậu mở cửa sổ và nhìn ra ngoài.

Đã là đêm khuya, tầm nhìn bên ngoài rất thấp, dường như được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, ngay cả ánh sáng từ tòa nhà bên cạnh cũng trở nên mờ ảo.

Nhìn xuống phía dưới, phần đáy của tòa nhà hoàn toàn chìm trong bóng tối, không thể nhìn thấy tòa nhà cao bao nhiêu tầng.

Cậu đã bị mắc kẹt ở đây.

“Bíp… bíp...”

Tiếng chuông báo thức đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng, âm thanh vang xa trong đêm.

Dịch Hành móc điện thoại ra từ túi.

22 giờ đúng, đây là chuông báo thức cậu đã đặt cho đơn giao hàng.

Thời gian giao hàng đã tới, liệu đồ ăn của cậu đã đến chưa?

Nhưng cậu không nhận được cuộc gọi từ shipper.

Dịch Hành nghĩ đến điều gì đó, nhìn vào thanh trạng thái ở phía trên màn hình điện thoại — không có tín hiệu...

Cậu nắm chặt điện thoại, suýt nữa làm vỡ nó.

Bị màn sáng kỳ lạ buộc vào rồi bị đưa đến một căn phòng xa lạ, Dịch Hành vẫn có thể giữ được bình tĩnh.

Nhưng bị mắc kẹt ở đây, không thể nhận đồ ăn đã đặt, điều này khiến Dịch Hành vô cùng bực bội.

Cạch.

Tiếng mở cửa vang lên.

Dịch Hành quay đầu lại.

Tòa nhà này mỗi tầng có hai căn hộ, mà lúc này cánh cửa của căn hộ bên cạnh căn hộ cậu vừa rời đi đang mở ra.

Một người đàn ông trung niên hơi gầy bước ra, ánh mắt ông ta nhìn thẳng về phía Dịch Hành và nở một nụ cười.