Đừng Chạm Vào

Chương 2

Ánh trăng vàng vọt chiếu xuống khu nghĩa trang cũ, tạo nên những bóng đổ kỳ quái trên nền đất. Vỹ và Hoàng đứng bên ngoài hàng rào, tim họ đập mạnh khi nhìn vào trong. Hôm nay là ngày họ quyết định trở lại nơi mà những bí ẩn chưa bao giờ được làm sáng tỏ.

“Có vẻ như không có ai ở đây,” Vỹ thì thầm, trong khi ánh mắt cậu không rời khỏi những ngôi mộ cũ kỹ, nơi mà một thời từng có biết bao linh hồn yên nghỉ.

“Đúng vậy, nhưng đêm nay có vẻ khác. Có một cảm giác kỳ lạ ở đây,” Hoàng nói, ánh mắt anh tràn đầy sự tò mò và lo âu. Họ đã nghe nhiều câu chuyện từ người dân trong làng về việc những linh hồn trong nghĩa trang này không được yên nghỉ, nhưng chưa bao giờ họ nghĩ rằng những câu chuyện đó lại có thể trở thành sự thật.

“Chúng ta vào thôi,” Vỹ nói, quyết tâm trong lòng. Cậu mở cánh cửa sắt rỉ sét và bước vào. Tiếng cửa kêu cót két như tiếng rêи ɾỉ của những linh hồn u uất. Cảm giác lạnh lẽo và bí ẩn bao trùm lấy họ, nhưng lòng hiếu kỳ khiến họ không thể quay lại.

Khi tiến sâu vào nghĩa trang, ánh đèn pin chiếu sáng những ngôi mộ cổ, những cây cỏ um tùm và những tảng đá đã ngả màu theo thời gian. Mỗi bước đi đều làm tăng thêm cảm giác hồi hộp. “Chúng ta nên tìm kiếm quanh khu vực mộ của Lan trước,” Hoàng đề nghị.

Họ đi men theo những ngôi mộ, lắng nghe tiếng gió rì rào giữa những tán cây. Vỹ không thể không cảm thấy một sự hiện diện nào đó, như thể có ai đó đang theo dõi họ từ xa. “Anh có nghe thấy không?” cậu hỏi, giọng có chút chùng xuống.

“Nghe thấy gì?” Hoàng nhìn quanh, nhưng không thấy điều gì lạ.

“Cảm giác như có ai đó đang dõi theo chúng ta,” Vỹ đáp, lòng không yên. Họ tiếp tục bước đi, cho đến khi đến được phần mộ của Lan.

“Đây rồi!” Vỹ chỉ tay về phía ngôi mộ nhỏ, nơi có tên “Nguyễn Thị Lan” khắc trên đá. Bầu không khí ở đây dường như đặc quánh lại, như thể thời gian đã ngừng trôi. “Chúng ta hãy xem xét kỹ lưỡng.”

Khi họ quét sạch cỏ dại trên ngôi mộ, một ánh sáng chói lòa bỗng nhiên lóe lên trước mắt họ. “Cái gì vậy?” Hoàng giật mình, ánh mắt đầy lo lắng.

“Đèn pin của anh vừa chớp lên” Vỹ giải thích, nhưng cảm giác hồi hộp trong lòng cậu lại càng tăng lên. Cậu cảm thấy rằng có một điều gì đó đang chờ đợi họ.

Khi Vỹ cúi xuống, một viên đá cuội lăn ra từ dưới đất, tiết lộ một mảnh giấy nhỏ được chôn giấu. “Nhìn này, có một mảnh giấy!” Vỹ nhặt nó lên, tim đập nhanh.

Mảnh giấy cũ kỹ, nhưng vẫn còn rõ nét những dòng chữ. “Nếu em tìm thấy, hãy đến nơi anh đã từng…” Vỹ đọc lớn.

“Đến nơi nào?” Hoàng hỏi, nín thở.

“Không có gì khác ngoài câu này,” Vỹ nói, “Nhưng có vẻ như đây là một dấu hiệu mà ông Trọng đã để lại.”

“Có thể ông ấy đã biết điều gì đó, hoặc đã nhìn thấy một cái gì đó ở đây.” Hoàng nói, ánh mắt tràn đầy tò mò.

“Chúng ta cần tìm hiểu xem ‘nơi anh đã từng’ là ở đâu,” Vỹ kết luận, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy bất an.

---

Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Vỹ và Hoàng quyết định trở lại quán cà phê quen thuộc để bàn bạc về những phát hiện của họ. “Có lẽ chúng ta cần nói chuyện với những người lớn tuổi trong làng, họ có thể biết được nhiều hơn về Lan và ông Trọng,” Vỹ đề xuất.

“Đúng rồi, họ có thể có thông tin mà chúng ta chưa khám phá,” Hoàng đồng tình.

Khi họ đến quán cà phê, bầu không khí trong quán ấm áp hơn, và mùi cà phê thơm nồng vây quanh. Họ tìm thấy một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi một mình ở góc quán, ánh mắt đầy suy tư.

“Xin chào, bà ơi,” Vỹ bắt chuyện, “Bà có thể cho chúng tôi hỏi một chút về ông Trọng...”

Người phụ nữ nhìn họ, vẻ mặt ngập tràn lo âu. “Ông Trọng là người tốt, nhưng những điều ông ấy làm có thể đã khiến ông ấy phải trả giá.”

“Bà có biết về mối quan hệ giữa ông ấy và Lan không?” Hoàng hỏi.

“Cô Lan là một cô gái hiền lành, hai người đấy hình như là bạn bè, theo lời vợ ông ấy là thế. Còn ông Trọng, ông ấy thường đến nghĩa trang, nói chuyện với cô ấy như thể cô ấy vẫn còn sống.” Bà lão thở dài. “Người ta bảo rằng có một lời nguyền ở nơi đó.”

“Lời nguyền?” Vỹ hỏi trong mơ hồ, đúng là người cao tuổi, họ vẫn còn cổ hũ như vậy..

“Phải, có người từng kể rằng những ai không tôn trọng linh hồn trong nghĩa trang sẽ phải chịu hậu quả. Có thể ông Trọng đã làm điều gì đó không nên,” người phụ nữ giải thích.

“Họ nói rằng có những người đã thấy những hình ảnh kỳ lạ khi đi ngang qua nghĩa trang vào ban đêm, những bóng ma không yên nghỉ,” bà tiếp tục, “Có thể đó là lý do tại sao ông ấy đã chết.”

“Bà có thể cho chúng tôi biết thêm về những câu chuyện đó không?” Hoàng hỏi.

Người phụ nữ gật đầu. “Ngày xưa, khi chiến tranh diễn ra, nghĩa trang này là nơi chôn cất rất nhiều người lính. Có rất nhiều linh hồn vẫn chưa được yên nghỉ, và họ thường trở lại tìm kiếm điều gì đó. Nhiều người trong làng đã thấy họ vào ban đêm, và không ai dám lại gần.”

“Bà có nghĩ rằng ông Trọng đã chạm phải điều gì đó ở đó không?” Vỹ hỏi, lòng bồn chồn.

“Có thể. Ông ấy đã có quãng thời gian bầu bạn tâm sự với cô Lan rất nhiều, và có lẽ ông ấy đã không chịu được nỗi đau khi cô ấy ra đi hoặc có chút lạc lõng không biết giải bài cùng ai. Những điều ông ấy tìm kiếm có thể đã dẫn đến sự việc này,” bà lão đáp.

Vỹ và Hoàng nhìn nhau, những câu hỏi trong đầu lại bắt đầu nảy sinh. Họ cảm thấy rằng cuộc điều tra này đang đưa họ vào một cuộc hành trình sâu hơn, không chỉ để tìm hiểu về cái chết của ông Trọng mà còn về những bí ẩn mà ngôi nghĩa trang cũ này đang che giấu.

---

“Chúng ta cần quay lại nghĩa trang vào ban đêm một lần nữa.” Vỹ quyết định, “Có thể chúng ta sẽ tìm thấy điều gì đó mà lần trước chúng ta đã bỏ lỡ.”

“Ừm, nhưng lần này hãy chuẩn bị kỹ lưỡng hơn,” Hoàng nói. “Có lẽ chúng ta nên mang theo máy ghi âm hoặc máy quay để ghi lại những gì chúng ta thấy.”

Khi màn đêm buông xuống, họ trở lại nghĩa trang với tâm trạng hồi hộp. Trong tay, Vỹ cầm theo một chiếc đèn pin, còn Hoàng mang theo máy ghi âm và một chiếc camera nhỏ.

“Chúng ta sẽ đi theo lối cũ.” Vỹ nói, cố gắng giữ bình tĩnh trong khi lòng vẫn lo âu. Họ đi sâu vào nghĩa trang, ánh đèn pin chiếu sáng những ngôi mộ trong bóng tối.

“Hãy chú ý xung quanh,” Hoàng nhắc nhở, “Có thể chúng ta sẽ thấy điều gì đó.”

Khi họ đến gần ngôi mộ của Lan, bỗng nhiên máy ghi âm bắt đầu phát ra tiếng kêu lạ. “Nghe thấy không?” Hoàng hỏi, ngạc nhiên.

“Có, nghe như tiếng thở của ai đó,” Vỹ trả lời, sự lo lắng dâng trào. Họ bắt đầu cảm thấy căng thẳng hơn. “Có lẽ chúng ta nên xem xét xung quanh,” Hoàng đề xuất.

Khi họ tiếp tục tìm kiếm, một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua, làm lay động những tán cây và tạo ra âm thanh như tiếng thì thầm. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Vỹ hỏi, cảm giác như có điều gì đó không ổn.

“Cảm giác như có ai đó đang theo dõi chúng ta,” Hoàng nói, nhưng chưa kịp nói hết, bỗng một bóng người lù lù đi từ xa…