Chỉ có bản thân ta biết, sau lần bệnh nặng này, ta vậy mà ngoài ý muốn có thể nghe được tiếng lòng của mọi người.
Ngày Trình Hề Hoài thắng trận trở về, kinh thành truyền tai nhau xôn xao.
Đều nói rằng hắn mang về một nữ tử có vẻ ngoài mỹ lệ, dường như còn đang hoài thai.
Phản ứng đầu tiên của ta sau khi biết được tin này là: Ta muốn làm quả phụ.
Lúc ta đang do dự không biết có nên dùng sở trường cây đao lớn của ta hay là trực tiếp ấn đầu của hắn lên trên cây cột ở đại điện, hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của cha ta ở kiếp này.
Trình Hề Hoài dẫn nữ tử tiến vào.
Người hầu mời ta đến nhà chính để gặp mặt, ta giận dữ bừng bừng bước đến trước cửa, lại đột nhiên dừng lại.
Trình Hề Hoài đứng ở bên cửa, khoanh tay trước ngực, cau mày nhìn ta.
Nữ tử đó trông khá mảnh mai và yếu đuối, một thân y phục trắng, ta đây còn thấy thương xót cho nàng, chỉ là dáng vẻ ôm cái bụng vẫn chưa lộ rõ, rất có ý tứ ra oai phủ đầu với ta.
Nhìn như thế này, hai người đều chẳng mang ý tốt lành gì.
Nhưng rõ ràng là ta nghe thấy hai âm thanh loé lên trong đầu.
Âm thanh của nữ tử:
[Biểu cảm này đủ độc ác rồi chứ, không nhận ra là ta đang diễn đâu nhỉ?]
Âm thanh của nam nhân:
[Hu hu hu nương tử ơi! Ta rất nhớ nàng! ]
[Dẫn quân đánh trận một chút cũng chẳng vui, không được gặp nương tử hu hu hu, lần sau phải lén trộm mấy bộ y phục của nàng ấy đi, ôm chúng ngủ cùng mới được.]
Chân ta đang bước liền nghiêng ngả một trận, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Đột ngột quay đầu, nhìn vào đôi mắt không chút gợn sóng của Trình Hề Hoài.
Tiểu tử nhà ngươi cũng biết cách chơi quá đấy, chơi cái trò trộm đồ cũng quá bi.ến th.ái rồi đi ?!
Tống Liễu sau khi tiến vào Trình phủ, mỗi ngày đều kiên trì đến thỉnh an ta.
Trong câu chữ đều nói bóng nói gió kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nàng ta dùng khăn tay che miệng cười: “Mấy ngày gần đây, tối nào công tử cũng ngủ lại phòng của muội để ở bên cạnh chăm sóc, nếu muội không có thai, chàng ấy đã không phải vất vả như vậy.”
[Tên khốn kiếp này, ngày nào cũng bắt ta nghe hắn kể về việc hắn thích thầm nương tử ra sao, còn cả quá trình vô liêm sỉ xin hoàng thượng ban hôn như thế nào, ba đêm rồi ta không có giấc ngủ yên, giày vò ch.ết lão nương rồi!]
Rất tốt, thì ra mối nhân duyên mà người người ghét bỏ là do Trình Hề Hoài thỉnh cầu ư!
Vậy mà lúc đầu hắn còn tỏ ra miễn cưỡng như thế.
Xem ta làm như thế nào để trừng trị hắn.