Bà luôn muốn cảm ơn Ngôn Tích, nhưng tiếc là mấy ngày qua cậu không đến.
Quỳ xuống dập đầu vẫn chưa đủ, Trương Thu Bình còn hào phóng chuyển cho Ngôn Tích mười ngàn tệ.
“Đại sư xem này, đây đều là mấy chị em cùng chơi bài với tôi. Cậu xem quẻ chuẩn lắm, cậu xem cho họ một quẻ nhé, ba nghìn một quẻ, chắc chắn sẽ không thiếu cậu đâu.”
Lão Lưu đứng cạnh trông mà nước mắt chảy dài vì ghen tị. Suốt một tuần qua, ngoài những người đến hỏi về Ngôn Tích, chẳng ai tìm ông ta để xem quẻ, thật là quá đau lòng.
Trong video, Lạc Lạc có gương mặt hồng hào, không hề sợ người lạ, ngó nghiêng khắp nơi, khi cười mắt hí lại thành hình trăng lưỡi liềm, quả thật đã khỏe hẳn.
“Ừm.” Ngôn Tích điềm tĩnh gật đầu: “Nhưng tôi chỉ xem ba quẻ mỗi ngày thôi, mọi người tự bàn bạc với nhau nhé.”
“Còn bùa thì không giới hạn, ba trăm tệ một lá.”
“Cho tôi mua một lá.”
“Tôi cũng muốn một!”
“Mấy người đừng có giành, tôi muốn ba lá!”
Chẳng mấy chốc, mấy chục lá bùa mà Ngôn Tích mang theo đã được bán hết. Những người không kịp mua thì có chút bực bội, còn những người mua được nhiều thì cười rạng rỡ, định mang về cho mỗi người trong nhà một lá.
Ba người hôm nay xem quẻ, một người hỏi về hôn nhân của con cái, một người cầu chuyện học hành, và người còn lại hỏi về tài vận. Toàn là những vấn đề đơn giản, chẳng mấy chốc đã giải quyết xong.
Tổng cộng hôm nay từ việc bán bùa và xem quẻ, Ngôn Tích thu về hơn hai mười ngàn tệ. Như thường lệ, cậu chuyển cho Lão Lưu hai nghìn tệ rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng đột nhiên, một nhóm thanh niên ùa tới, trong đó có một người mà Ngôn Tích quen biết, chính là Thẩm Ngạo, người vừa xuất viện vài ngày trước, đang tranh thủ cuối tuần đi chơi với đám bạn xấu ở trung tâm thành phố.
“Trời tôi cứ tưởng ai đang lừa đảo ở đây, hóa ra là ông anh tốt của tôi đấy à!” Thẩm Ngạo vừa nói vừa nở nụ cười nham hiểm. Vết thương trên đầu cậu ta không thể gặp gió, nên cậu ta phải đội một chiếc mũ to che gần hết đầu, toàn bộ khuôn mặt ẩn trong bóng tối trông thật xảo trá.
“Sao hả? Bị nhà họ Thẩm đuổi ra ngoài, sống không nổi nữa nên đi lừa đảo kiếm sống à?”
“Các anh em!” Thẩm Ngạo nghênh cổ, đắc ý nói: “Đập cái sạp này cho tôi! Mỗi người ra tay tôi thưởng ba mươi ngàn tệ!”
"Dừng tay!"
Vương Đạc bước ra từ phía sau đám người, mấy người đứng cạnh Thẩm Ngạo lập tức nhường đường.
"Ai cho phép các người vô lễ với đại sư Ngôn?"
Đám đàn em ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng so với Thẩm Ngạo, Vương Đạc là người mà họ cần nịnh bợ hơn, lúc này nghe theo ai, không cần phải nói.
"Anh Đạc?" Thẩm Ngạo cũng sững sờ.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ta và Vương Đạc thân thiết đến mức gần như mặc chung một cái quần, hai người hị lúc nào cũng đồng lòng chống địch. Rõ ràng mấy hôm trước, khi cậu ta nằm viện, Vương Đạc còn bảo sẽ giúp cậu ta dạy dỗ Ngôn Tích một trận.
Sao hôm nay thái độ lại thay đổi hoàn toàn?
Tên nam quỷ trong nhà vệ sinh ngày hôm đó đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Vương Đạc. Trong suốt 18 năm qua, cậu ta luôn là người theo chủ nghĩa vô thần. Mặc dù cha cậu ta luôn tin vào phong thủy, nhưng cậu ta thì lại cho rằng tất cả đều là trò lừa bịp. Họ phải tin vào khoa học.
Nhưng thực tế phũ phàng đã dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời. Gia đình cậu ta làm trong lĩnh vực bất động sản, mỗi lần khởi công, cha cậu ta đều mời người đến xem phong thủy. Ngôn Tích giỏi giang như thế, làm bạn với cậu chỉ có lợi mà không có hại.
"Đại sư Ngôn là bạn của tôi. Mấy người bắt nạt cậu ấy cũng là đối đầu với tôi." Vương Đạc liếc mắt nhìn quanh đám người, "Nghe rõ chưa?"
"Rõ! Rõ!"
Cả đám rối rít đồng thanh đáp, chỉ có Thẩm Ngạo giận đến mức mặt đỏ bừng.
"Ngôn Tích chính là tên nhà quê mà tôi đã kể với cậu, nó là một thằng quê mùa lạc hậu đến tận xương. Thế mà cậu lại bênh nó. Cậu rốt cuộc có phải bạn tôi không?"