Phó Hành Xuyên đi theo lên, vốn đang thấy chú nhỏ của mình đứng ở cửa, đây chính là cách giáo dưỡng của nhà họ Phó gia, mở cửa cho phụ nữ. Hắn tiến đến trước mặt Phó Hoài Châu, có chút ngại ngùng: “Chú nhỏ…”
“Phanh!” Một tiếng, cánh cửa trước mặt Phó Hành Xuyên đóng sập lại, âm thanh của hắn lập tức im bặt. Cuối cùng, chính hắn phải kéo cánh cửa ra, để Nguyễn Thư cùng Diệp Miên đi vào trước. Cuối cùng, hắn chỉ còn cách đi vào sau với vẻ mặt xám xịt.
Khi cánh cửa mở ra, không gian bên trong lập tức trở nên náo nhiệt. Diệp Miên ngay lập tức đi tìm anh trai mình, nhưng lại phát hiện ánh mắt của Diệp Trạch đang không rời khỏi Nguyễn Lệ.
“Anh, thu liễm lại một chút.” Diệp Miên kéo góc áo anh trai: “Cạy góc tường cũng không thể lộ liễu như vậy.”
Diệp Trạch có phần ngỡ ngàng, nhìn em gái của mình. Gần quan được ban lộc, sao hắn lại không cảm nhận được chút gì nhỉ?
“Các cậu về trước đi.” Phó Hoài Châu ra hiệu cho Diệp Trạch và Thời Tuân.
Cả hai hiểu rằng đây là việc gia đình, nên tự nhiên sẽ không ở lại lâu. Diệp Trạch lập tức dẫn theo Diệp Miên, người cũng đang say rượu, đi xuống lầu.
Diệp Miên còn duỗi tay kéo lấy cô gái đang ngồi bên cạnh Phó Hoài Châu, nói: “Lệ nhóc con, lần sau tiếp tục uống nhé, yêu cậu!”
Căn phòng giờ chỉ còn lại bốn người. Phó Hành Xuyên và Nguyễn Thư sau khi bước vào vẫn luôn đứng yên, trong khi người say rượu còn lại không thể đứng vững, không giữ lễ nghi, liền tựa người thoải mái trên ghế sô pha tìm điểm tựa.
“Áo khoác đâu?” Phó Hoài Châu nhìn vết rượu vang đỏ loang lổ trên váy của Nguyễn Lệ, ánh mắt lạnh lùng hướng về phía thủ phạm gây ra.
Nhưng mà, hôm này Phó Hành Xuyên lại không mặc áo khoác, chỉ khoác một chiếc áo thun đen mỏng manh, trông rất phóng khoáng, và có phần bất cần. Phó Hoài Châu khẽ nhíu mày, giọng điệu có phần không hài lòng: “Nhìn xem, còn ra cái thể thống gì không.”
Phó Hành Xuyên ngoan ngoãn bị chú mình giáo huấn.
Nguyễn Thư đứng bên cạnh, vốn không dám nói nhiều trước mặt Phó Hoài Châu, chỉ nghĩ rằng anh đang giáo huấn Phó Hành Xuyên như thường lệ. Nhưng khi cô ta giương mắt lên, lại bất ngờ nhìn thấy Phó Hoài Châu tùy tiện cầm chiếc áo khoác tây trang màu đen trên ghế, nhẹ nhàng đặt vào tay Nguyễn Lệ.
Ánh mắt của Nguyễn Thư thoáng hiện lên tia không cam lòng. Tại sao, chỉ mới gặp Phó Hoài Châu lần đầu hôm qua, Nguyễn Lệ đã được đối xử đặc biệt như vậy? Rõ ràng cô ta mới chính là con gái ruột của nhà họ Nguyễn!
“Chú không quan tâm cháu nghĩ gì, chỉ cần hai nhà không thay đổi hôn ước, thì vị hôn thê của cháu vẫn là Nguyễn Lệ.” Phó Hoài Châu lạnh lùng nói, giọng điệu vững vàng: “Trước mặt mọi người, cháu nói vị hôn thê của mình không bằng người khác, cháu nghĩ điều đó là đúng sao?”
“Nhưng là cô ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ cháu trước mà,” Phó Hành Xuyên nhỏ giọng nói, không giấu được sự oán trách.
“Vì sao cô ấy lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ cháu? Đêm khuya cháu lại dẫn người nhà của vị hôn thê ra ngoài uống rượu, cháu nghĩ mình không sai sao?” Phó Hoài Châu nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay cái, giọng nói không to nhưng đầy uy lực. Ánh mắt anh dừng lại ở cô gái vẫn đứng nép sau lưng Phó Hành Xuyên. “Còn về Nguyễn đại tiểu thư, nhà họ Phó chúng tôi không có quyền can thiệp vào việc của cô, nhưng đi lại đêm khuya cần chú ý an toàn, bây giờ tôi sẽ sắp xếp người đưa cô về.”
Nguyễn Thư liếc nhìn Phó Hành Xuyên bằng ánh mắt yếu ớt. Kể từ khi cô ta trở về nhà họ Nguyễn, nhất là khi thấy Phó Hành Xuyên không có chút tình cảm nào với Nguyễn Lệ, cô ta lại càng quyết tâm phải giành lấy hôn sự này.
“Để cháu đưa cô ấy về.” Phó Hành Xuyên dũng cảm lên tiếng: “Dù sao cũng là cháu dẫn cô ấy đến đây.”
“Giờ cháu mới nghĩ đến trách nhiệm à? Còn vị hôn thê của cháu thì ai sẽ đưa về?” Phó Hoài Châu thể hiện rõ sự tức giận. Nói nhiều như vậy một chút tác dụng cũng không có, chỉ làm không khí trở nên căng thẳng hơn.
“Không phải còn có chú nhỏ sao?” Phó Hành Xuyên nhỏ giọng nói: “Nguyễn Thư… cô ấy sợ người lạ, còn Nguyễn Lệ thì đã quen thuộc với Kinh Thị và nhà họ Phó, ai đưa cô ta về cũng như nhau cả thôi.”
“Cháu thật sự rất bướng bỉnh.” Phó Hoài Châu lạnh lùng đáp. Anh đối với người cũng không có ý kiến gì, nhưng hôn sự của ai thì người đó phải có trách nhiệm, không thể cứ mập mờ như vậy.
“Cháu nếu có bản lĩnh, hãy trực tiếp nói với ông nội về việc đổi hôn sự ấy. Nếu không dám làm thì đừng có mà bày ra cái bộ dạng lắc lư như vậy.” Phó Hoài Châu đứng dậy khỏi ghế sô pha. Thân hình anh có chút cao hơn Phó Hành Xuyên, mang theo vẻ trưởng thành lạnh lùng. Anh ra hiệu cho người bên ngoài vào nâng cô gái đang tựa mình trên ghế.
Khi quay người đi ra ngoài, anh để lại một câu:
“Hôm nay có thể thay cháu đưa cô ấy về, nhưng sau này cũng có thể sao? Hãy tự mình nghĩ kỹ đi.”