Loạn Thế Quỷ

Chương 11

Bên ngoài bất chợt vang đến vài câu nói tiếng nước ngoài, lòng ta chùng xuống, ta nhẹ lắc bầu rượu rồi để lại chỗ cũ, chạy vụt xuống dưới gầm giường.

Tiếp theo đó là tiếng bước chân mạnh mẽ, tiếng cởϊ qυầи áo nhanh thoăn thoắt, tiếng uống rượu ừng ực…

Ta khẽ nuốt nước bọt, tin tình báo Khả Hãn thích uống rượu trước khi ngủ quả nhiên là sự thật.

Không bao lâu sau, một cơ thể nặng trĩu đè xuống giường, theo đó là tiếng ngáy vang dội như sấm rền.

Ta hít thở nhẹ lại, rón rén bò ra ngoài, lúc đi đến đầu giường, thanh đ/a/o vắt ngang hông dưới ánh lửa ch/á/y đã phản chiếu lên ánh sáng trong, người trên giường bỗng nhiên mở mắt ra, phản ứng đầu tiên của hắn ta là nhấc chùy lên, sau đó há miệng muốn gọi người.

Thình thịch, thình thịch.

Trống ngực ta vang lên dữ dội, ta theo bản năng bổ nhào tới, cho dù thiết ch/ù/y gần như đã đập nát xương bả vai của ta, ta vẫn cứng rắn cố bịt miệng gã lại.

Không thể để hắn ta phát ra tiếng động, không thể để hắn ta gọi người vào, đây là ý niệm duy nhất còn sót lại trong đầu ta.

Nhưng phản ứng của Khả Hãn rất nhanh, hắn ta nhấc chùy muốn đập vào đầu ta, ta né về phía bên trái, một tiếng “choảng” vang lên, xương vai hoàn toàn vỡ vụn, một bên cơ thể nhẹ bẫng đi.

Nhưng làm sao ta có thể quan tâm nhiều đến như thế, ta thuận thế kéo tấm thảm lên, liều mạng trùm vào đầu hắn ta, cùng lúc đó ta rút thanh đ/a/o vắt ngang hông ra, đ/â/m từng nhát vào người hắn ta.

Trên cánh tay Khả Hãn nổi đầy gân xanh, hắn ta liều mạng vùng vẫy, ta không hề nhượng bộ, cuối cùng trong lúc ta không biết mình đã ch/ém hắn ta bao nhiêu đ/a/o, động tĩnh trên giường mới ngừng lại.

Ta vẫn không dám khinh địch, sau khi đ/â/m thêm mười mấy nhát đ/a/o vào chỗ hiểm của người dưới tấm thảm, cuối cùng ta không còn sức lực nữa, nghiêng người lăn xuống giường, thở hổn hển từng hơi.

Tấm thảm nhung tựa như thấm đẫm m/á/u tại Huyết Hà.

Ta không phân biệt nổi m/á/u nào của ta, m/á/u nào của gã, ta cũng không biết cái ch/ết của Khả Hãn là do ta trùm đầu đ/â/m hắn chết tươi hay là do chất độc phát tán nên mới ch/ết.

Nhưng bất kể thế nào, Khả Hãn của Nhu Nhiên đã ch/ết rồi, thành Nam An đã được an toàn.

Từ hố người ch/ết đi trên đường tắt về trấn Nam An, Tạ Hòe An cõng ta trên lưng, trên người ta đầm đìa m/á/u.

Cảnh tượng hỗn loạn, đầu óc choáng váng, sau khi phản ứng được cuối cùng ta mới cảm nhận được cơn đau nhói, đau đớn như thể một chiếc rìu chặt thành hai nửa, một nửa còn lại trên đời, một nửa xuống địa ngục.

Đau đớn đến mức ta chỉ muốn cầm một cây gậy đánh cho mình bất tỉnh, đến khi nào hoàn toàn sống dậy cử động bình thường thì hẵng mở mắt.

Ta lúc mê lúc tỉnh nói:

“Lần trước là ta cõng ngươi, lần này là ngươi cõng ta… nhưng ta không nặng như ngươi, vẫn là ta chịu thiệt…”

“Tạ Hòe An, Khả Hãn Nhu Nhiên có sáu người con trai, hắn ta ch/ết rồi…. nội chiến phân vị, đám con của hắn ta chắc chắn sẽ tranh giành chức vị Khả Hãn, thành Nam An và mười ba thành khác đều được cứu đúng không?”