Trọng Sinh: Tiểu Mỹ Nhân Của Bạc Tổng Lại Đang Làm Nũng

Chương 26: Miên Miên là tốt nhất

Khương Tuyết thấy vậy, nụ cười trên mặt càng thêm chân thành, bà ta cũng ngồi xuống, “Con trẻ có đủ loại tính cách. Tinh Tinh từ nhỏ đến lớn tính cách hướng ngoại, Miên Miên hướng nội, vừa vặn bổ sung cho nhau.”

Ba Kiều lại “Hừ” mạnh một tiếng, không nói tiếp.

Kiều Miên ở trong cuộc nói chuyện cầm cốc uống một ngụm, sữa bò rất ngon, chỉ là uống vào trong miệng khó tránh có chút đắng.

“Uống được không Miên Miên? Xem ra Miên Miên của chúng ta cũng biết sữa bò này là đồ tốt, cầm không buông tay.”

Đây là chê cười cậu kiến thức hạn hẹp.

Khương Tuyết nhìn Kiều Miên nhẹ nhàng cười, trên khuôn mặt đầy vẻ mỉa mai.

Kiều Miên cầm cốc, uống không được, không uống cũng không được.

Lông mi run rẩy, giấu đi chua xót ở đáy lòng.

Chỉ là chút khổ sở trong lòng ấy không thể nào che giấu được, từ trong lòng đến dạ dày, lại từ dạ dày dọc theo yết hầu đến tận đầu lưỡi……

Toàn bộ khoang miệng lan tràn chua xót, giống như cuộc sống chua xót của cậu mấy năm nay.

Cốc sữa này, nếu cậu không uống, Khương Tuyết sẽ nói cậu không nhận ý tốt của bà ta, không biết tốt xấu.

Kiều Miên rũ đôi mắt.

Ở trong cái nhà này, cậu làm gì cũng đều là sai.

“Ba!”

Ông nội tới, vừa ngồi xuống, Khương Tuyết liền múc một chén canh, “Ba, hôm nay có canh tiên thực, ba nếm thử xem.”

Ông nội “Ù” một tiếng, đôi mắt đảo qua Kiều Miên, “Cháu ngoan, sao mặt lại trắng bệch như vậy? Khó chịu ở đâu?”

Nghe xong những lời này, Kiều Tinh ở dưới bàn lại đá vào chân Kiều Miên, cảnh cáo cậu không được mách lẻo, “Ông nội, anh Miên Miên không sao, có thể là vì lúc con gọi xuống ăn cơm anh ấy còn đang ngủ, bây giờ còn chưa tỉnh.”

Kiều Miên gật đầu, “Con không sao ạ.”

Cậu chỉ có thể nói không sao.

Hồi còn nhỏ, lúc bị bắt nạt cậu còn cảm thấy không công bằng, muốn tìm người lấy lại công bằng, nhưng khi cậu nói ra sự thật đều sẽ bị mẹ con Khương Tuyết gạt đi.

── “Trẻ con xấu tính chút là bình thường.”

── “Trẻ con ấy mà, lúc nào mà chẳng thích cãi nhau ầm ĩ.”

── “Miên Miên là anh, phải nhường em.”

── “Em trai không phải cố ý, nó còn nhỏ như vậy thì biết cái gì!”

── “Miên Miên đúng là hay giận dỗi như con gái vậy!”

Nói đến đây, lần nào cũng kết thúc bằng khuôn mặt đen sì của ba Kiều.

Con gái…… Con gái……

Kiều Miên đã vô số lần yên lặng khóc vào ban đêm.

Nếu không phải bản thân cậu thừa ra một bộ phận nữ tính, nếu cậu là một đứa con trai bình thường……

Như vậy có phải mẹ sẽ không rời đi? Có phải ba cũng sẽ đối xử với cậu tốt hơn một chút? Có phải cũng sẽ xoa đầu cậu? Có phải cậu cũng sẽ được ba mẹ yêu thương?

Trước mặt xuất hiện một cái đĩa, trên nền sứ trắng có một cái đùi gà lớn, Kiều Miên ngẩng đầu, ông nội đang cười nhìn cậu, ý bảo cậu nhận lấy.

Kiều Miên tiếp nhận đĩa từ tay người giúp việc, “Cảm ơn ông nội.”

Bên kia, Kiều Tinh không vui trợn mắt liếc Kiều Miên một cái, cậu ta không thiếu đùi gà, chỉ là không muốn thấy Kiều Miên được yên ổn.

Khương Tuyết sao có thể không hiểu con mình, bà ta liếc nhìn Kiều Tinh một cái, đánh mắt về phía đùi gà ở một hướng khác, lại nhìn về phía chồng mình, “Văn Viễn, bận cả một ngày, vất vả rồi.”

Kiều Tinh hiểu ý, gắp một cái đùi gà lên, đặt vào đĩa của ba mình, “Ba, ăn đùi gà đi.”

Kiều Văn Viễn vui mừng nhìn Kiều Tinh một cái, vẫn là con trai nhỏ tốt, chỗ nào cũng tốt, ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Giống ông ta hồi còn trẻ, có tiền đồ.

Còn đứa con trai lớn lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ kia, không hiểu sao lại có tính cách hèn nhát yếu đuối như vậy.

Kiều Miên lặng lẽ nhìn một nhà ba người hoà thuận trước mắt, cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Sau bữa tối, một nhà ba người bọn họ thảo luận về thành tích học tập của Kiều Tinh, bắt đầu chọn trường đại học, bàn luận rôm rả.

Lúc này trên mặt Kiều Văn Viễn treo một nụ cười từ đáy lòng, nhìn vợ đẹp con khôn của mình, uống ngụm trà, thật giống một người cha hiền từ.

Trong phòng khách hoan thanh tiếu ngữ không dứt bên tai, Kiều Miên đứng từ xa nhìn một cái, xoay người lên lầu.

Đó là thế giới không thuộc về cậu.

Cậu chỉ khiến người khác chướng mắt.

—------------

Lên lầu, di động ở trên giường đang rung lên từng hồi.

Kiều Miên cầm lấy di động, phía trên là số điện thoại của Bạc Lệ Minh.

“A lô……”

Giọng nói lo lắng khẩn trương phát ra từ đầu dây bên kia, “Miên Miên, em ổn chứ!”

“Không sao,” Kiều Miên tạm dừng một chút, sợ Bạc Lệ Minh lo lắng, lại bổ sung một câu, “Vừa mới ăn cơm xong.”

“Ăn cơm với cái gì, có vui không?”

Giọng nói bên kia trầm ổn ấm áp, Kiều Miên nắm chặt di động, hốc mắt không nhịn được mà chua xót, giống như đứa trẻ bị người khác cướp mất kẹo tìm được người để tố cáo.

“Không vui……”

Trong lòng Kiều Miên nặng nề, giọng nói không giấu nổi sự khó chịu, “Bạc Lệ Minh…… Em không thích sữa bò…… Một chút cũng không ngon……”

“Ừ, vậy thì không uống.”

Kiều Miên sờ lên hốc mắt, đầu ngón tay sáng lấp lánh, tất cả đều là nước mắt, nghĩ về ánh mắt thất vọng của ba khi nhìn cậu, tay Kiều Miên nắm di động thật chặt, “Bạc Lệ Minh…… Thật ra em không ổn ào một chút nào……”

“Em…… Em……”

Kiều Miên sụt sịt, “Tính cách em yếu đuối…… Không có chính kiến…… Em không dám giao tiếp với người khác…… Cũng không thông minh…… Học cũng không giỏi……”

“Em không biết cách nói chuyện…… Cũng không biết làm gì…… Như một đứa ngốc vậy……”

“Vóc dáng cũng không cao…… Một chút cũng không sáng sủa…… Em…… Em không có điểm nào tốt cả……”

Cậu khóc nức nở, “Bạc Lệ Minh…… Anh đừng thích em…… Em không có điểm nào tốt cả……”

Nghe Kiều Miên tủi thân khóc lóc kể lể, tim Bạc Lệ Minh đau như bị ai nhéo.

Đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy, rốt cuộc đã gặp chuyện gì ở Kiều gia, mới có thể tủi thân thành như vậy?

“Miên Miên là tốt nhất.”

Giọng người đàn ông vững vàng như chém đinh chặt sắt, “Ở trong lòng anh, Miên Miên là ngoan ngoãn nhất, đẹp nhất, thông minh nhất.”

Nghĩ đến dáng vẻ hiền lành của đối phương, Bạc Lệ Minh không tự chủ được mà mềm giọng, dỗ dành: “Miên Miên có phải chưa ăn no? Còn đói bụng không? Anh đến đón em ra ngoài ăn bữa khuya.”

“Không được……” Giọng của đứa nhỏ vẫn mềm mại như cũ, “Bạc Lệ Minh, em không thể đi ra ngoài.”

Kiều gia có quy củ, hoặc là nói, có quy củ chỉ nhắm vào Kiều Miên.

Cậu muốn tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại, không thể làm bất luận hành động gì “khác người”, ngày thường đi đường, nói chuyện đều phải nhỏ nhẹ, càng đừng nói đến chuyện to gan lớn mật như ra ngoài vào ban đêm.

Để Khương Tuyết và Kiều Tinh biết, bọn họ nhất định sẽ nói với ba.

Bạc Lệ Minh đoán ra được, trên khuôn mặt lạnh lẽo hiện lên một chút tàn bạo, môi mỏng mím chặt, tràn đầy không vui.