Lão Đại Huyền Môn Lại Đi Bày Sạp Đoán Mệnh

Chương 40: Tài khí

“Mà nhà của tổng giám đốc Châu, vừa mở cửa lớn ra đã là chính giữa phòng, vị trí này vừa vặn chính là Chu Tước vị, là khí khẩu của gia đình ông, toàn bộ khí đều sẽ ra vào từ chỗ này hết.”

“Dây thường xuân thuộc âm, trên bức tường ngoài của nhà ông để dây thường xuyên leo đầy, còn có không ít dây leo đến cửa lớn, khiến cho Chu Tước môn vốn xuất nhập khí bị âm khí đè.”

“Cứ như vậy, cửa chính đã mất đi tác dụng vốn có của nó, khí khẩu này cũng không có cách nào truyền tải khí vào nhà ông được và khí trong nhà cũng không thể ra ngoài được.”

“Mà khí lại chia thành rất nhiều loại, tài khí cũng là một loại trong số đó.”

“Tổng giám đốc Châu có thể nhớ lại xem, có phải từ hơn một tháng trước, sau khi dây thường xuân leo đến cửa chính là phương diện tài vụ của công ty đã xảy ra vấn đề không?”

Châu Kiến Dân sững sờ.

Phương diện tài vụ của công ty ông ta đúng là đã xảy ra vấn đề, mà chuyện này ông ta vẫn chưa nói cho bất cứ một người nào biết.

Có thể nói là đến cả vợ của ông ta cũng không biết chuyện này thì thôi.

Cô gái trẻ này này chỉ đi quanh căn nhà của ông ta một vòng mà đã có thể nhìn ra được?

Còn cả mốc thời gian nữa, ông ta nhớ lại cẩn thận, hình như là bắt đầu từ hơn một tháng trước thật!

Ngay lập tức, Châu Kiến Dân thu lại không ít suy nghĩ coi thường, giọng điệu cũng chân thành hơn vài phần.

“Cô gái, cô nói rất đúng, chuyện này tôi thậm chí còn không nói cho cả vợ tôi biết mà cô lại thật sự có thể nhìn ra được từ nhà tôi sao? Vậy cô nói xem, công ty chúng tôi phải giải quyết chuyện này thế nào?”

Vệ Miên phát hiện ra thái độ của Châu Kiến Dân đã thay đổi, cô hơi nhếch khóe miệng lên.

“Độ cao của tường vây cố gắng hết sức đừng cao ngang với cửa chính, càng đừng cao hơn cửa chính, thấp hơn một chút là vừa vặn, ông cũng cắt bỏ đám dây thường xuyên bám lên cửa chính đi, không đến ba ngày là tài khí tự nhiên tới.”

Châu Kiến Dân không ngờ chỉ cần đơn giản như thế là được: “Thế… thế là được rồi hả?”

Vệ Miên lắc đầu: “Vấn đề ở nhà ông nhiều lắm, đây mới chỉ là một trong số đó thôi.”

Châu Kiến Dân vừa nghe xong đã học theo cách gọi của mẹ vợ mà nói: “Đại sư, mong cô chỉ dạy.”

Vệ Miên dẫn ông ta đến thư phòng rồi chỉ vào mấy món đồ trên vách tường, bàn làm việc và giá sách.

Ánh mắt của Châu Kiến Dân hơi dao động.

Thật ra, trong thư phòng của ông ta đặt không ít đồ trang trí, mấy món đồ trang trí này có cái là đồ cổ thật mà cũng có vài cái là đồ cổ giả.

Đều là vì có vài món đồ không phải ông ta cứ bỏ tiền ra mua là có thể mua được, còn nữa, Châu Kiến Dân là một người khá thực tế, cũng không muốn bỏ ra quá nhiều tiền để mua một vài thứ vô dụng về.

Cho nên mấy món đồ cổ giả kia chính là hàng giả cao cấp được ông ta đặc biệt mua về, cốt chỉ để bày trí cho đẹp mà thôi.

Nhưng vị đại sư trẻ tuổi này chỉ thuận tay chỉ vài cái đã tìm ra được hết toàn bộ đồ cổ thật trong thư phòng.

Điều này cũng không khỏi khiến trọng lượng của Vệ Miên ở trong lòng Châu Kiến Dân tăng lên vài phần.

“Tổng giám đốc Châu đặt mấy món đồ cổ này ở trong thư phòng mà chưa từng nghĩ đến việc chúng sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe và vận thế của mình sao?”

Châu Kiến Dân hoang mang: “Sẽ… sẽ ảnh hưởng sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Vệ Miên chỉ vào một lư hương tỏa âm khí nặng nhất trong số đó: “Ví dụ như lư hương này, ít nhất đã phải chôn dưới đất hơn nghìn năm rồi, hơn nữa phần lớn đồ cổ đều được chôn trong huyệt mộ, mấy thứ như vậy có âm khí càng nặng hơn.”

“Nếu vận khí không tốt đυ.ng phải mộ của người chết bất đắc kỳ tử, vật đó mang theo sát cũng không phải không có khả năng.”