Editor: SoleilNguyen
Ai ban cho phong lưu
Tác giả: Bạch Đường Quyển Tâm Thái
Chương 3
======***======
“Đại sư huynh, huynh đã chém hỏng cả một rổ rồi…...” Tiểu hòa thượng ôm mặt ngồi bên cạnh Kỳ Trúc, ánh mắt lướt vào rổ trước mặt, bên trong là một rổ củ cải trắng bị chém nát, trông thật thảm thương.
Kỳ Trúc dừng tay lại, mặt mày tối sầm đáp: “Không sao, đây là bữa tối của đệ.”
“Nhưng đại sư huynh, đệ đã ăn dưa chuột ba ngày và cải trắng năm ngày, giờ củ cải này chắc phải ăn đến bảy ngày mới hết.”
Kỳ Trúc cười tươi, véo má tiểu hòa thượng, nhẹ nhàng nói: “Ngoan nào, sư huynh làm vậy là vì tốt cho đệ, trong giai đoạn này ăn nhiều một chút cũng không sao.”
Tiểu hòa thượng:... Đại sư huynh, đệ thật sự không ăn nổi nữa!! Đệ vẫn là cây non trong chùa, thế hệ kế tiếp đẹp đẽ không thể chịu đựng sự tàn phá!
Đã một thời gian kể từ khi cùng Lưu Thải chia tay, ban đầu người đó không chịu từ bỏ, cứ vài ngày lại đến, nói là dâng hương cầu nguyện nhưng ánh mắt luôn dính chặt vào mình, sau vài lần Kỳ Trúc chỉ có thể tránh mặt.
Nhưng mấy ngày gần đây có lẽ đã chán, Kỳ Trúc tự giễu mà nghĩ, người đó đã lâu không bước chân vào chùa, thường ngày ồn ào náo nhiệt giờ đây cũng yên tĩnh hơn nhiều.
“Đại sư huynh, đệ nghe sư phụ nói hoàng đế đã băng hà,” tiểu hòa thượng nuốt nước bọt rồi tiếp tục hỏi: “Huynh nói hoàng đế chết thì có gì khác biệt với chúng ta, không đúng không đúng, chúng ta và người bình thường cũng không giống nhau, chúng ta là người xuất gia.”
Kỳ Trúc lấy một miếng củ cải vuông lớn nhét vào miệng tiểu hòa thượng, thấy tiểu hòa thượng bị nhét đến phồng má thì không nhịn được cười, nghĩ thầm chiêu này vẫn là do Lưu Thải “dạy” y, đúng là nhìn người khác phồng má thật thú vị.
Tiểu hòa thượng ngây ngẩn nhìn nụ cười của đại sư huynh, không kìm được lại nuốt nước bọt, sư huynh cười thật đẹp, cô gái bán đậu hũ ở chân núi không thể nào sánh được với sư huynh.
Từ ngữ trong đầu tiểu hòa thượng có hạn, suy nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra được một từ “dung nhan như ngọc”.
Kỳ Trúc thấy tiểu hòa thượng ngơ ngác tiến lại gõ nhẹ vào đầu nhóc, “Đệ đang nghĩ gì vậy? Mau tỉnh lại đi.”
“Đẹp...”
“Đệ nói gì?”
“Đại sư huynh, thật đẹp.”
“Ngứa da phải không! Đừng chạy, ta sẽ đánh đệ!”
Và thế là tiểu hòa thượng ôm củ cải khóc lóc chạy mất.
Khi đêm xuống, ánh trăng mờ ảo bao trùm toàn bộ chùa Linh Sơn, tiếng ve kêu đầu hè vang vọng, Kỳ Trúc tựa vào cửa sổ cảm thấy trong lòng không yên ổn, bỗng nhiên ngọn đèn chao đảo, căn phòng chìm vào bóng tối.
“Ai?!
“Ưʍ....!”
Một bóng đen nhanh chóng bế Kỳ Trúc đang hôn mê ra ngoài, nghĩ rằng không chắc có thể mời người đi, kẻ mặc áo đen thông minh đã chọn cách đánh ngất.
Kỳ Trúc tỉnh dậy, đầu óc mơ hồ, sau một lúc lâu mới nhớ ra mình bị đánh ngất.
Nhìn bốn phía xung quanh, Kỳ Trúc rơi vào im lặng, chỉ vì không xa có một bóng dáng quen thuộc đến đau đầu.
“Đừng giả vờ, tỉnh rồi thì mở mắt ra.”
Kỳ Trúc hơi không thoải mái ho hai tiếng, “Mấy ngày không gặp, ngươi...”
“Mấy ngày? Đã tròn một tháng mười ngày rồi, cuối cùng ta cũng đợi được huynh.”
Đây có phải là đợi không, rõ ràng là ngươi đã đánh ta ngất xỉu rồi kéo ta tới đây. Kỳ Trúc xoa xoa cổ chỉ muốn trợn mắt.
“... Huynh có khỏe không?” Kỳ Trúc nhìn người trước mặt trong bộ trường bào màu vàng sáng có chút không biết nói gì, luôn cảm thấy có chỗ nào đó đã thay đổi. Nghĩ một chút rồi bổ sung thêm câu: “Ngươi có chuyện gì không, nếu không thì ta có thể đi được không?”
“Ha,” Lưu Thải phát ra tiếng gầm giống như động vật từ cổ họng, nhanh chóng tiến lên nắm cằm Kỳ Trúc, ép buộc đối phương nhìn thẳng vào mình. “Đi? Huynh muốn đi đâu? Từ nay về sau huynh không được phép rời khỏi ta một bước.”
“????” Kỳ Trúc cảm thấy sự tà ác này có chút khó hiểu, vẫn theo bản năng vỗ lưng an ủi: “Ngươi sao vậy?”
(Truyện được dịch bởi editor SoleilNguyen và chỉ được đăng trên áp cam WinnyChan275, s1apihd.com, soleilnguyennovelcom.wordpress.com, những nơi khác đều là ăn cắp trắng trợn!!!)
Bóng dáng màu vàng sáng dùng sức, Kỳ Trúc lại bị đè trở lại giường, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy môi mình nóng lên.
“Hậu cung này đều để lại cho huynh.”
“Ngươi bình tĩnh đã, ta có thể cảm giác được ngươi cũng không vui vẻ.” Kỳ Trúc ôm lấy cơ thể trong tay, không hiểu hỏi: “Bây giờ ngươi đã là vua của một nước, đừng có như một đứa trẻ mà làm nũng.”
Lưu Thải chôn mình sâu hơn, nắm chặt hơn một chút. Ủ rũ nói: “Kỳ Trúc, huynh họ Triệu phải không?”
Kỳ Trúc có vẻ không ngờ Lưu Thải sẽ nói câu này, một tay vuốt ve mái tóc mềm mại, một mặt nói: “Ngươi đã biết họ của triều đại trước, vậy ngươi định gϊếŧ ta sao?”
“Ta thương huynh còn không kịp thì làm sao lại gϊếŧ huynh.” Lưu Thải ngẩng đầu, theo cằm Kỳ Trúc từng chút một hôn lên, tay dưới cũng mở ra dây áo của Kỳ Trúc.
Kỳ Trúc đẩy tay Lưu Thải đang sờ soạng lung tung, chỉ một cái trừng mắt Lưu Thải đã cảm thấy dưới thân mình căng cứng, không tự chủ được mà cúi người xuống đưa tay che mắt Kỳ Trúc, “Huynh ra ngoài đừng có nhìn người khác.”
“Quá quyến rũ.”
“Ngoài ngươi ra còn ai sẽ hứng thú đến ta.” Kỳ Trúc hơi đẩy Lưu Thải ra, nghiêm túc nói: “Sư phụ nói đúng, ta gặp người quá ít, tâm Phật lại không vững. Ngươi và ta khác nhau, ngươi càng có nhiều lựa chọn.”
Lưu Thải nắm chặt bàn tay có các khớp xương rõ ràng trước mặt, cúi đầu thấp giọng nói: “Kỳ Trúc, ta sai rồi, huynh đừng giận ta được không.”
“Ta có thể không lấy vợ, không cần ngai vàng này, ta chỉ cần huynh, huynh đừng từ bỏ ta được không.”
“Nếu huynh không tin, ta có thể làm cho huynh thấy.”
Đôi mắt Lưu Thải vừa đỏ vừa sưng, cả người cũng không còn giống như lần đầu gặp, rõ ràng là đã nhiều ngày không nghỉ ngơi tốt.
Trong lúc nói chuyện một con dao nâng lên, Kỳ Trúc theo bản năng nhìn về phía mũi dao chỉ vào, chỉ cảm thấy dưới thân mình chặt lại, tên này thật sự định chặt đứt của quý của mình sao??
Kỳ Trúc không thể kiềm chế nỗi đau trong lòng, nhất thời vừa tức lại vừa giận. Thấy sắc mặt ủ rũ của hắn, bất lực thở dài: “Ta làm sao nỡ bỏ, ngươi hãy bỏ dao xuống, ta đồng ý với ngươi là được. Nhưng mà cược lần này, tệ nhất cũng chỉ là trở về tiếp tục ăn chay niệm phật.”
“Ta sẽ không cho huynh cơ hội trở về.” Dao trong tay Lưu Thải bị Kỳ Trúc đánh rơi xuống đất, bốn chi dùng sức đè lên Kỳ Trúc, hôn hít sờ soạng, hận không thể đem người hòa vào máu thịt, hai người hợp thành một thể.
Đêm đoàn tụ sau thời gian dài xa cách, hai người lặng lẽ ôm nhau, tận hưởng sự ấm áp và rung động lâu ngày không có.
Nhìn Kỳ Trúc ngủ say, nghe tiếng ngáy nhẹ nhàng, Lưu Thải chỉ cảm thấy mãn nguyện, tiến lại hôn lên môi một cái, sau đó ngựa quen đường cũ chui vào lòng Kỳ Trúc, khóe môi cong lên, đêm nay cuối cùng không cần lo lắng sẽ mất ngủ nữa.
Cảm thấy trái tim đã mất cuối cùng lại có được, cảm thấy người đã rời xa cuối cùng lại trở về trong vòng tay.
Như vậy là tốt rồi.